Chương 35: (Vô Đề)

Cho dù là đã ngà ngà say, tôi cũng nghe hiểu được ý tứ của hắn.

Một bàn tay vừa lớn vừa thô ráp đặt lên ngực tôi chậm rãi lần xuống, đẩy áo ngủ của tôi ra rồi siết chặt eo của tôi.

Tôi không gầy đến mức yếu ớt nhưng trong vòng tay Phó Chi Hành, tôi giống như có thể bị bẻ gãy dễ dàng.

"Muốn thử một chút không?" Hắn hỏi.

"Thử…?" Với cái tuổi này, tôi không biết cái gì còn cần thử hay không.

Có lẽ phải nói, tôi và Phó Chi Hành đã nên sớm tới một bước này, nhưng vẫn chậm chạp chỉ dừng lại ở ôm và hôn môi.

Theo bản năng, tôi lắc đầu: "Không muốn…"

"Vì sao lại không, rõ ràng em có phản ứng." Tay của hắn tiếp tục di chuyển xuống dưới, dọc theo thắt lưng của tôi, không nặng không nhẹ mà vuốt ve.

Có thứ gì đó như bị chạm đến trong thân thể tôi, cũng giống như dòng nước lũ dâng trào, chảy rất xiết, cũng giống như núi lửa phun trào, mất hết tất cả sự khống chế, quấy nhiễu đầu óc của tôi tới rối loạn không thôi.

Tôi chợt ý thức được lần này Phó Chi Hành thật sự nghĩ đến làm thật.

Nhưng tôi còn chưa chuẩn bị kỹ càng.

Không phải vì bài xích chuyện này mà là vì Phó Chi Hành.

Tôi đã quá quen thuộc hắn.

Hắn làm bạn lớn lên cùng tôi, đã là bạn thân cũng là người nhà, cho dù có hôn ước, nhưng tôi lại không thể nào thuyết phục chính mình để tôi và hắn tiến thêm một bước tới mối quan hệ thân mật kia.

Không muốn thừa nhận nhất chính là ngay cả từ việc ôm đến hôn rồi tới bước này, tôi đã phải dùng rất nhiều thời gian mới quen thuộc được.

Nằm bên trong sự bủa vây của bóng tối, áo ngủ của tôi dần rũ khỏi thân, rồi rơi xuống dưới mặt thảm mềm mại.

Rõ ràng từ nhỏ đã thấy rất nhiều lần, Phó Chi Hành vẫn hít thở khó khăn, sau đó đáy mắt dần dấy lên ham muốn.

Nhưng hắn vẫn kìm chế được, giống như mỗi lần trước cũng đều như vậy.

Mặc dù sức lực trên tay vô thức tăng lên nhưng không có tiến hành động tác tiếp theo.

"Anh có thể không?" Hắn nhìn tôi, hạ thấp giọng hỏi.

Ham muốn bị hắn câu lên gần như muốn nổ tung trong người tôi, nhưng tôi vẫn lắc đầu, nói: "Không…"

"Nhưng mà trông em rất khó chịu." Phó Chi Hành dựa vào, hôn lên mắt tôi, sau đó là chóp mũi, cằm, xương quai xanh và ngực… Bờ môi ấm áp mập mờ quyến luyến trên da của tôi, những nơi nó đi qua đều giống như có ngọn lửa bốc lên.

"Cục cưng à, ánh mắt của em đã đỏ hết rồi." Hắn nói.

Tôi không chống cự được nụ hôn của hắn, trong lòng chợt dâng lên một trận ấm ức khó tả, hốc mắt cũng vì vậy tích tụ nước, giọng nói vang lên cũng biến thành trầm trầm, nghẹn ngào.

"Không được, Chi Hành…" Tôi đẩy đầy của hắn ra, hỗn loạn nói: "Hôm nay không thể."

Phó Chi Hành lập tức dừng hành động lại, ngẩng đầu nhìn về phía tôi, ánh mắt vừa phức tạp vừa tăm tối: "Là hôm nay không thể hay là anh không thể…"

Tôi vừa gật đầu lại lắc đầu, tự bản thân cũng không biết mình muốn nói cái gì.

Không khí vào lúc này ngưng trệ lại, Phó Chi Hành nhìn thật sâu vào tôi, qua thật lâu, đôi mắt từ từ rủ xuống.

Ham muốn chưa được giải tỏa vẫn luôn giày vò tôi, tôi có ý muốn né tránh bàn tay hắn cứ vô thức đặt trên đùi của mình, chỉ giật nhẹ đã bị hắn dùng sức nắm chặt.

"Không sao cả…" Phó Chi Hành cúi đầu, tôi nhìn không ra biểu cảm trên mặt hắn, chỉ nghe thấy giọng cười nhẹ của hắn, nói: "Cái này cũng không thể vội vàng ngay được."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!