Chương 34: (Vô Đề)

Tôi không tránh khỏi cảm giác nghi hoặc nhìn Phó Chi Hành, hỏi ngược lại: Nếu không thì sao?

Phó Chi Hành rũ mí mắt xuống, rất lâu không nói gì.

Mãi cho đến khi lò nướng trong phòng bếp ting lên một tiếng thì hắn mới mở mắt ra nhìn tôi, giả vờ như không có gì cười nói:

"Biết đâu được, có thể bản thân anh không phát hiện ra."

Thời Lộ.

Hắn đi đến trước mặt tôi, ngồi xổm xuống nhìn vào mắt tôi, hỏi:

"Thật sự em không để ý à?"

Tôi lắc đầu: Không.

Giống như muốn nhìn biểu cảm của tôi để thấy được dấu hiệu nói dối vậy, Phó Chi Hành nghiêm túc nhìn tôi rất lâu, cuối cùng mới bỏ cuộc thở dài một cái, nói:

"Nhưng bây giờ anh cảm thấy, chỉ có hai chúng ta cũng rất tốt."

Là bởi vì gần đây không gặp được người hợp khẩu vị, mới khiến cho Phó Chi Hành nảy ra cái ý nghĩ như vậy sao…

"Lúc trước anh cũng cảm thấy, hôn nhân chẳng qua là một chuyện nước chảy thành sông, vốn dĩ hai chúng ta nên kết hôn."

Hắn nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng sờ cái nhẫn trên ngón tay của tôi:

"Nhưng khi ngày đó thật sự đến, anh bắt đầu không kiểm soát được sự căng thẳng và vui mừng, anh phát hiện ra là anh đang mong chờ chuyện này."

Hắn nghiêm túc nhìn tôi, nói:

"Anh đang mong chờ được kết hôn với em, vì em mà đeo nhẫn cưới, cùng em ở trước mặt linh mục đọc lời thề, khi giới thiệu em cho người khác thì sẽ nói, đây là chồng của tôi, Thời Lộ, anh đang mong chờ tất cả những thứ này."

Giọng của Phó Chi Hành trầm thấp, giống như đang đọc một cuốn truyện cổ tích cổ xưa vậy.

Trong phòng bếp thoang thoảng mùi hương của bánh quy ngọt vừa nướng xong, ánh mặt trời đang lặn ngoài cửa sổ, ánh nắng chiều phủ xuống cả nền đất.

Tất cả đều yên tĩnh chầm chậm trôi đi, bao gồm cả thời gian ngay lúc này.

"Anh nói những điều này, nhất định em rất khó để hiểu."

Hắn khẽ cười:

"Anh biết em rất khó rung động hơn bất kỳ ai trên thế giới."

Nói xong thì hắn đứng dậy, xoa đi xoa lại mái tóc tôi, cúi người xuống hôn nhẹ lên trán của tôi một cái:

"Được rồi, chuẩn bị đi ăn thôi."

Tôi không nghi ngờ lời của Phó Chi Hành xuất phát từ thật lòng, đồng thời cũng không phủ nhận nhận xét của hắn dành cho tôi.

Đối với giai đoạn hôn nhân, khao khát, mong đợi,… Những điều này tôi đều không có.

Nhưng tôi biết, nếu cuối cùng tôi phải đi với ai trên con đường hôn nhân thì người đó chỉ có thể là Phó Chi hành.

Con người có cần thiết mong chờ chuyện định mệnh sẽ xảy ra không?

Không.

Bữa tối hôm nay rất thịnh soạn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!