Chương 32: (Vô Đề)

Tôi không trả lời, hình như Thẩm Nam Tự cũng không cần câu trả lời của tôi.

Khi mà vòng đu quay nâng lên đến điểm cao nhất, nụ hôn của cậu ta hạ xuống, mềm mại như một cọng lông vũ, nhẹ nhàng chạm vào môi của tôi.

Khi tôi trong tiềm thức muốn né tránh thì bị một bàn tay giữ lấy bả vai tôi ở sau lưng, ngăn chặn động tác của tôi, tiếp đó tay còn lại che trước mắt tôi, tôi nghe Thẩm Nam Tự nói: Đừng tránh.

Thế là tôi nhắm mắt lại, trong bóng tối cảm nhận được đôi môi mềm mại của cậu ta cẩn thận từng chút một hôn lấy tôi, giống như một con bướm sáng tinh mơ hôn lên cánh hoa đầu tiên vậy.

Động tác mới lạ non trẻ, dường như trừ việc chạm môi ra, căn bản không biết tiếp theo nên làm cái gì.

Ngây thơ đến nỗi khiến người khác nghi ngờ rằng đây là lần đầu tiên cậu ta hôn một người.

Thế nhưng đó là một sự gần gũi không có ý nghĩ mờ ám nào, khiến chỗ nào đó trong lòng tôi bất giác tan chảy.

Dù không thể thấy được biểu cảm của Thẩm Nam Tự nhưng lại có thể thấy từ trong nhịp tim đập nhanh dần được tình yêu cháy bỏng trong hành động của cậu ta.

Thời gian ngay lúc này trôi qua rất chậm, tay Thẩm Nam Tự đặt sau lưng của tôi bất giác siết chặt, đẩy tôi vào vòng tay của cậu ta, sau đó như đột nhiên nghĩ được phải làm sao với nụ hôn kế tiếp vậy, thăm dò từng chút cắn nhẹ lên môi tôi.

Ưm…

Tôi không cẩn thận phát ra một tiếng rên nhẹ.

Điều đó dường như đã kích động tới cậu ta, giây tiếp theo, tay của cậu ta di chuyển xuống từ từ, qua một lớp áo mỏng ôm lấy eo tôi, sau đó cố gắng để liếm và cắn mạnh hơn.

Vẫn non nớt và mới lạ như vậy, mang theo một chút lỗ mãng, mấy lần cắn làm môi tôi đau rồi lại nhẹ nhàng nán lại một lát, dùng đôi môi ấm nóng an ủi như đền bù.

Tôi bị hành động ngẫu nhiên của cậu ta làm cho vừa tê dại vừa ngứa ngáy, không tự chủ mà mở nhẹ môi ra, nghiêng đầu tiếp nhận nụ hôn của cậu ta.

Không biết từ lúc nào, Thẩm Nam Tự lấy tay ra khỏi mắt tôi, tôi mở mắt dùng ánh mắt ôn hòa, mơ hồ nhìn cậu ta.

"Sao lại có người không biết quý trọng anh chứ…" Cậu ta sờ nhẹ mặt của tôi, thấp giọng nói.

Có vô số đèn Khổng Minh vẫn đang chiếu sáng trên bầu trời đêm, vòng đu quay vượt qua nơi cao nhất, chầm chậm quay thêm một vòng mới.

Từ sự phản chiếu của kính tôi thấy trong mắt mình có thứ nước lấp lánh, không biết là vì đau hay là vì cái gì nữa.

Thẩm Nam Tự ôm chầm lấy tôi, cúi đầu xuống vùi mặt vào vai tôi, thở dài một cái, nói:

"Ở bên em đi có được không?"

Thẩm Nam Tự…

Xin anh đó.

Cậu ta nói: Đừng từ chối em.

Ở bên nhau… Ngay phút đó người tôi nghĩ đến đầu tiên không phải là Phó Chi Hành.

Bởi vì tôi biết quan hệ giữa hai chúng tôi không đủ để ràng buộc lẫn nhau.

Người tôi nghĩ đến chỉ có Thẩm Nam Tự, những gì tôi hiểu cậu ta không tính là nhiều, chỉ là có một chút thiện cảm ngắn ngủi vậy thôi, thật sự có thể bắt đầu một mối quan hệ mới sao?

Giống như đoán được tôi đang nghĩ gì, Thẩm Nam Tự hạ giọng, nói:

"Nhiều năm như vậy rồi, anh chưa từng nghĩ sẽ rời khỏi cuộc sống ban đầu, thử một khả năng khác sao? Cho dù em là món tráng miệng thỉnh thoảng thay đổi, em cũng không để bụng."

Cậu ta hạ thấp điệu bộ bản thân như vậy khiến tôi không tránh được cảm giác bối rối: Tại sao…

"Bởi vì em thích anh." Cậu ta nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!