Chương 31: (Vô Đề)

Công viên trò chơi?

Đu quay?

Còn nhớ lần ngồi đu quay lần trước vẫn là lúc mười mấy tuổi, Phó Chi Hành bao cả công viên trò chơi để tổ chức sinh nhật cho tôi.

Kiểu trò phá của như này, từ khi sinh ra tới giờ hắn chưa từng khiến người ta thất vọng.

Bây giờ đã vài năm qua đi, Phó Chi Hành đã không còn tâm tính niên thiếu như trước, chính tôi cũng không thể nào cứ đi dạo trong công viên được.

Chợt nghe Thẩm Nam Tự nhắc tới, tôi lại nghĩ tới Phó Chi Hành, tôi lại có cảm giác dường như đã trải qua mấy đời.

Thì ra giữa tôi và Phó Chi Hành cũng đã từng có khoảng thời gian tuổi trẻ vô cùng thân thiết như thế.

Đang nghĩ gì vậy?

Thẩm Nam Tự hỏi.

Hửm? Tôi tỉnh táo lại, mất tập trung cười một tiếng rồi nói:

"Không có gì, đi thôi."

Ban đêm, công viên trò chơi chỉ có vài em nhỏ, còn lại là các cặp đôi nhiều hơn.

Thẩm Nam Tự mua hai cây kem, vị hương thảo cho tôi và tự cậu ta cầm vị ô mai.

Mặc dù cậu ta chín chắn hơn bạn bè đồng trang lứa, nhưng trên thực tế vẫn là cậu học sinh chưa tới hai mươi tuổi, trông thấy người bán bong bóng bay ven đường thì ánh mắt sẽ sáng lên, quay đầu, vẻ mặt mong mỏi như chờ hỏi tôi có muốn hay không.

Đối với việc này, tôi thật sự vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, gật đầu một cái nói: Ừm.

Mua xong bóng bay lại gặp người bán tai lông nhung, Thẩm Nam Tự mua một đôi tai thỏ và một đôi tai mèo, hỏi tôi muốn cái nào.

Thật ra tôi không muốn chọn cái nào cả, ở nơi công cộng như này mà còn mang cái đó với tôi mà nói là quá khó khăn.

Giống như nhìn ra tôi đang do dự, ánh mắt Thẩm Nam Tự dần ảm đạm, rút tay lại, nhỏ giọng nói:

"Xin lỗi… Lần đầu tiên em cùng người mình thích tới công viên trò chơi, thấy cái gì cũng không nhịn được muốn mua, quên hỏi ý kiến của anh."

Cậu ta trông có vẻ mất mát, tôi không đành lòng cắt đứt niềm vui của cậu ta, đành phải nói:

"Không có, tôi chỉ không biết chọn cái nào. Cậu chọn giúp tôi đi."

Thật sao? Thẩm Nam Tự ngẩng đầu nhìn tôi, hơi nhíu lông mày lại một chút rồi lại giãn ra, lộ ra nụ cười nhạt, cầm đôi tay mèo hỏi: Cái này có thể chứ?

… Ừ.

Cậu ta cúi người tới gần, nghiêm túc giúp tôi đeo cài tóc lên, cố nén cười nói: Rất đáng yêu.

Nói xong lại nhìn tai thỏ rồi cài lên tóc mình, sờ lên rồi tự mình nói:

"Dường như có hơi lạ."

Bây giờ biết kỳ lạ à… Thẩm Nam Tự vốn đã cao, trong đám người rất dễ bị nhìn thấy, bây giờ đeo lỗ tai thỏ lên trông càng cao hơn mọi người xung quanh, giống như một bảng chỉ đường di động.

Tôi không khỏi cười trên nỗi đau của người khác, bắt tay của cậu ta rồi nghiêm túc nói:

"Không kỳ lạ, như này trông rất tốt."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!