Chương 3: (Vô Đề)

Cũng giống như cha mẹ tôi thích Phó Chi Hành, cha mẹ của Phó Chi Hành cũng thích tôi—đứa nhỏ tự mình nhìn từ nhỏ đến lớn dù sao cũng yên tâm hơn là đám hoa dại cỏ dại thèm muốn tài sản của nhà họ Phó.

Tôi không chắc họ có biết về chuyện Phó Chi Hành phóng túng hay không, hơn phân nửa chắc là biết.

Tôi cũng không chắc bọn họ có thể nhìn ra rằng giữa tôi và Phó Chi Hành không có tình yêu hay không, hơn phân nửa chắc là nhìn ra.

Nếu không thì họ đã không thường nói bóng gió với tôi là một gia đình an ổn hạnh phúc mới là tốt nhất, giống như thật sự sợ tôi đột nhiên từ hôn vậy.

Thật ra không cần vậy.

Chỉ cần Phó Chi Hành không đem những chuyện loạn thất bát tao đó ra trước mặt thì hai chúng tôi có thể sống yên ổn như thế này mãi mãi.

Còn chuyện sau lưng hắn muốn chơi như thế nào, tôi không xen vào cũng không muốn quản.

Lúc ăn cơm, cha mẹ tôi hỏi về kế hoạch tương lai của chúng tôi.

Phó Hành Chi nói hắn dự định đính hôn trong năm nay, kết hôn thì không vội, chờ sang năm lại từ từ sắp xếp.

"Lễ đính hôn cũng không thể qua loa." Cha tôi lên tiếng nói.

"Chú yên tâm." Nụ cười của Phó Chi Hành không chê vào đâu được, "Nhất định con sẽ cho Tiểu Lộ những gì tốt nhất."

"Cục cưng thì sao?" Phó Chi Hành đột nhiên ném đề tài cho tôi, "Có muốn gì không?"

"Ừm?" Tôi ngẩng đầu nhìn hắn rồi lại nhìn cha mẹ đối diện, bày ra vẻ mặt dịu dàng ngoan ngoãn cười yếu ớt: "Không có, em nghe anh hết."

Phó Chi Hành dường như rất hài lòng với câu trả lời này, thân mật vuốt tóc tôi, nói: "Biết ngay là em sợ phiền phức mà."

Quả thật tôi sợ phiền phức, cũng không thích náo nhiệt.

Loại chuyện này bình thường đều là Phó Chi Hành làm hết, tôi thậm chí còn không quan tâm đến sinh nhật hằng năm của mình.

Đôi khi Phó Chi Hành nói đùa hắn là người duy nhất có thể chịu đựng được tính tình của tôi.

Nếu đổi thành một người khác thích tôi hơn mà ở bên cạnh tôi thì sớm muộn gì cũng bị kiểu thái độ chẳng quan tâm gì của tôi làm cho phát điên.

Buổi tối tôi tắm xong ra ngoài thấy Phó Chi Hành đang nằm trên giường của tôi chơi điện thoại.

"Sao anh không ngủ phòng riêng?" Tôi hỏi.

Hắn thở dài thườn thượt, nhìn chằm chằm vào màn hình không thèm nhìn tôi, "Chúng ta đính hôn rồi mà cục cưng, có chồng chưa cưới nào mà phải ngủ giường riêng không?"

Tôi đi qua, nhìn thấy hắn đang chơi một trò chơi với một đống hiệu ứng loạn cào cào trên màn hình.

Phó Chi Hành điều khiển nhân vật của mình của mình, mở mic sốt ruột nói: "Quân Thành à, đang làm gì vậy?"

Hắn không đeo tai nghe, vừa nói xong thì trong điện thoại truyền đến một giọng nói của một cậu bé: "Anh trai đừng tức giận, em đến rồi."

"Đánh trận này xong không chơi nữa, tôi muốn ngủ." Phó Chi Hành nói.

"Sao hôm nay ngủ sớm vậy?"

"Ở cùng bạn trai."

"A…" Âm cuối đầu dây bên kia hơi giương lên, sau đó là tiếng cười khanh khách, "Vậy anh còn chơi với em không sợ bị phát hiện sao?"

"Sợ, cho nên mới không chơi." Miệng lưỡi Phó Chi Hành dẻo quẹo, "Yêu đương vụng trộm mặc dù kích thích nhưng kích thích quá thì trái tim không chịu nổi."

Hai người cười đùa vài câu, Phó Chi Hành tắt mic.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!