Trên đường đi ra ngoài, tôi có thể cảm giác được lửa giận của Phó Chi Hành vẫn chưa được dập tắt bởi vì bàn tay hắn luôn vô thức dùng sức nắm thật chặt tay tôi.
Tôi không hiểu tại sao hai người bọn họ luôn thích nắm thật chặt tay tôi, nếu bây giờ là ban ngày chắc chắn tôi có thể nhìn thấy dấu vết năm ngón tay trên da thịt mình.
Tôi dừng bước: Phó Chi Hành.
Phó Chi Hành theo động tác của tôi quay đầu lại, vụng về bày ra vẻ mặt thoải mái, hỏi: Sao vậy cục cưng?
Tôi cúi đầu nhìn thoáng qua cánh tay mình: Tay em đau.
Phó Chi Hành sửng sốt một chút, lập tức buông tay tôi ra: Xin lỗi em. Nói xong lại nắm lấy tay tôi tôi, nhẹ nhàng xoa xoa, nói:
"Anh lỡ nắm mạnh quá, xin lỗi em."
"Tại sao anh lại tức giận?"
Tôi thắc mắc.
Phó Chi Hành dừng lại, trầm mặc thật lâu rồi rầu rĩ nói ra ba chữ: Anh không biết.
Phó Chi Hành cúi đầu, khuôn mặt bị phần tóc mái che khuất, vừa rồi mâu thuẫn với Thẩm Nam Tự còn chưa kịp vuốt phẳng các nếp nhăn trên quần áo.
Nhìn thấy bộ dáng của hắn như vậy tôi cũng không nỡ nói nặng lời, nghĩ một lát rồi hỏi:
"Bởi vì anh từng thích Thẩm Nam Tự à?"
Không có!
Phó Chi Hành lập tức phản bác:
"Anh chưa từng thích ai hết."
Vậy tại sao?
Anh… Phó Chi Hành kinh ngạc nhìn tôi, không nói được lời nào.… Quên đi.
"Tôi cũng lười truy hỏi:"Về nhà thôi.Thời Lộ.
"Phó Chi Hành bỗng dùng sức kéo tôi vào lòng, dùng sức ôm chặt, hỏi:"Em sẽ thích người khác sao?Sẽ không.Tôi nói.Vì sao lại khẳng định như vậy?
"Im lặng một lát, tôi nói:"Nếu vậy anh mong em sẽ trả lời ra sao?
"Tôi ngẩng đầu nhìn Phó Chi Hành:"Em đột nhiên bị nguyền rủa, rơi vào một mối tình điên rồ với một người hoàn toàn xa lạ, không để ý đến sự nghiệp, không để ý đến gia đình, cầm một bó hồng đỏ và nói anh sẽ yêu em suốt đời này?
Chi Hành, anh cảm thấy việc này có khả năng xảy ra à?
"Phó Chi Hành không nói gì, lần đầu tiên tôi thấy ánh mắt hắn trống rỗng như vậy. Tôi mỉm cười, giơ tay sờ khuôn mặt hắn, nhẹ giọng nói:"Hai chúng ta đã ở bên nhau lâu như vậy rồi, thậm chí em còn chưa nói ra câu yêu anh thì em nghĩ có lẽ em sẽ không yêu một người nào khác nữa đâu.
"Màn đêm yên tĩnh, từng cơn gió nhẹ phất qua ngọn cây phát ra những tiếng rì rào nho nhỏ, Phó Chi Hành nhìn tôi thật lâu, cuối cùng rũ mắt xuống, nói:"Anh biết rồi."
Sau khi về nhà Phó Chi Hành cũng không nhắc lại chuyện này, Thẩm Nam Tự bên kia cũng im lặng bất thường.
Tôi hoàn toàn không nhận ra thời gian này tôi luẩn quẩn trong vòng tròn giữa hai người bọn họ, bây giờ yên tĩnh suy nghĩ lại thì từ sau khi Thẩm Nam Tự xuất hiện hình như tôi đã vô tình tốn rất nhiều thời gian.
Hiếm khi có được một ngày hai người bọn họ không quấy rầy tôi, thậm chí Phó Chi Hành còn chủ động ra phòng khách ngồi, nói là còn công việc cần phải giải quyết sợ làm phiền tôi nghỉ ngơi.
Tôi nói chúc ngủ ngon với hắn rồi trở lại phòng chuẩn bị ngủ sớm một chút.
Nằm trên giường nhớ lại một vài chi tiết mà tôi không để ý lúc Thẩm Nam Tự thổ lộ với tôi, bờ mi cậu ta run rẩy, mái tóc bị gió thổi rối bù, lúc nói chuyện đôi môi hơi mím lại và nhiệt độ cơ thể ấm áp vẫn còn lưu lại trên làn da tôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!