Chương 24: (Vô Đề)

Đây không phải lần đầu tiên Con Thỏ gọi tôi như vậy.

Lúc trước có một lần nửa đêm cậu ta nhắn tin quấy rầy giấc ngủ của tôi, lúc xin lỗi cũng gọi tôi như vậy, sau này tôi cũng không nhớ lắm, hình như cũng có gọi qua một hai lần gì đó.

Tôi nghĩ Con Thỏ nhỏ tuổi hơn tôi nên gọi như vậy cũng không có vấn đề gì, nhưng hiển nhiên Phó Chi Hành có chút khó chịu. 

"Một người bạn của em."

Tôi nói. 

Bạn nào? Phó Chi Hành hỏi. 

"Biết nhau cách đây không lâu, chắc anh không biết đâu."

"Mới quen biết nhau mà lại gọi em như vậy à." Hắn hừ nhẹ một tiếng:

"Không biết chừng mực."

Tôi vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, nói:

"Không ngờ anh cũng biết nói ra hai chữ này." 

Phó Chi Hành nghẹn một chút, có lẽ biết mình đuối lý nên cũng không tiếp tục đề tài này nữa.

Tôi cầm di động trả lời tin nhắn của Con Thỏ: [Vẫn chưa ngủ, sao vậy?]

Hơn nửa đêm Thỏ Tử tìm tôi hơn phân nửa là muốn tâm sự chuyện tình yêu thầm kín.

Quả nhiên cậu ấy trả lời lại rất nhanh: 

[Tôi ngủ không được.]

[Hôm nay người ấy cùng người khác đi chơi, hơn nữa còn muốn ở ngoài qua đêm.

Tôi không thể không suy nghĩ về chuyện này.]

Trong đầu tôi không hiểu sao lại hiện lên hình ảnh bộ dáng ủ rũ của Con Thỏ, nhưng chỉ yếu đuối một giây thôi, giây sau đã trở mặt và ném ra mấy câu hỏi đáng đánh: 

[Nếu bạn trai của anh đi chơi lêu lổng qua đêm bên ngoài cùng người khác thì anh có suy nghĩ lung tung không?]

Bạn trai của tôi… Tôi ngẩng đầu nhìn thoáng qua Phó Chi Hành đang sắp xếp lại mền gối, vô ý quay sang nhìn trộm bắt gặp ánh mắt của tôi thì quay đầu đi vờ như không có việc gì. 

[Không, suy nghĩ nhiều mệt đầu.]

Tôi nói: [Cậu mau đi ngủ sớm đi."]

Con Thỏ gửi một biểu cảm khóc lóc qua, nói: [Ngủ không được… Mỗi lần tôi cảm thấy có một chút hy vọng thì y như rằng sẽ có người khác nhanh hơn tôi một bước.

Tôi không biết nên làm gì bây giờ.]

Nhanh hơn một bước? Chẳng lẽ Con Thỏ hiểu lầm Thẩm Nam Tự cái gì rồi.

Hôm nay cùng nhau chơi trò chơi, nghe họ nói chuyện với nhau về việc phân lều, người bạn ngủ chung lều với Thẩm Nam Tự thẳng còn hơn ruột ngựa nên chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra.

[Không có đâu.]

Tôi kiên nhẫn an ủi Thỏ Tử: [Đừng nghĩ nhiều.]

[Thật không?] Thỏ Tử hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!