Chương 21: (Vô Đề)

Mặt trời đang lặn về phía tây, mặt sông đằng xa ánh lên sắc vàng óng.

Trời dần tối sầm lại, từ xa tôi thấy nhóm người của Thẩm Nam Tự đang chuẩn bị máy chiếu và hệ thống âm thanh, tám chín người ngồi vây quanh trên bãi cỏ vừa nói chuyện phiếm vừa xem phim. 

Một người bạn của tôi là đạo diễn nghe thấy âm thanh thì nhìn về phía bên đó, nói: Ồ, là Woody Allen.

Nói xong thì quay qua hỏi Chu Hàng:

"Aizz, máy chiếu của chúng ta đâu?"

Máy chiếu? Chu Hàng vừa dựng đèn xong, vỗ đầu nói: Quên mất rồi!

"Rốt cuộc thì cậu có thể nhớ cái gì hả?"

"Cậu có nói muốn xem phim à?"

...

Hai người đang cãi nhau ầm ĩ thì một cô bạn khác xen vào, nói:

"Tớ cũng muốn xem phim nữa. Hay là chúng ta hỏi họ xem có muốn nhập bọn cùng chúng ta không, đúng lúc hôm nay Chu Hàng mang theo hẳn một xe thịt nướng, chúng ta cũng không ăn hết."

… Tôi chưa kịp mở miệng thì Phó Chi Hành đang chuẩn bị lò than bên kia đã thuận miệng đáp ứng:

"Được đó, càng nhiều người càng vui mà."

Được. Chu Hàng nhanh nhẹn bước đi: Để tớ qua đó!

Aizz. Tôi nhìn cậu ấy, lại nhìn Phó Chi Hành, rốt cuộc cũng không có cơ hội để lên tiếng. 

Coi như mình không biết gì hết đi.

Không bao lâu sau Chu Hàng trở lại, từ đằng xa làm thủ thế OK, nói:

"Đều là người trẻ tuổi, nói chuyện rất ổn."

Tôi quay đầu nhìn thì thấy bên kia đã dọn dẹp xong xuôi, Thẩm Nam Tự đứng trong đám người vẫn nổi bật như trước, sau lưng mang theo hai cây đàn ghita không biết là của cậu ta hay là của bạn học đang cúi đầu nói chuyện với một người khác.

Tôi thu hồi ánh mắt, yên lặng uống một ngụm nước.

"Cục cưng uống nước trái cây không?" Phó Chi Hành bỗng nhiên quay đầu lại hỏi tôi, ném lên ném xuống quả bưởi trong tay, Muốn bưởi hay lê?

Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, nghĩ một chút nói: Bưởi đi.

Đối với việc Chu Hàng mang máy ép nhưng lại quên mang máy chiếu khiến cậu bạn đạo diễn lại lên án:

"Người ngoài nhìn vào chẳng khác gì chúng ta ra ngoài chỉ toàn ăn với ăn, xấu hổ chết mất."

Chu Hàng không cam lòng yếu thế, phản bác lại:

"Xấu hổ thì cậu đừng ăn."

Cũng may Thẩm Nam Tự và bạn của cậu ta đến rất đúng lúc, kịp thời cắt ngang cuộc cãi vã trẻ con của hai người.

Tôi lặng lẽ quan sát biểu tình của Phó Chi Hành, lúc đầu hắn không phản ứng gì, đến khi nhìn thấy Thẩm Nam Tự đi cuối cùng thì sắc mặt mới trở nên khác thường.

Nhưng chỉ vài giây sau hắn nhanh chóng thu hồi ánh mắt, tiếp tục ép nước trái cây cho tôi như không có việc gì. 

Nhóm sinh viên đều là những người rất thân thiên, nhanh chóng hòa nhập với đám người Chu Hàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!