Chương 20: (Vô Đề)

Bởi vì tôi? Tôi không hiểu. 

"Ừm, tôi cảm thấy Phó Chi Hành không thực sự xứng với anh." Thẩm Nam Tự nói. 

Cậu ta nói Phó Chi Hành không xứng với tôi chứ không phải hai chúng tôi không hợp nhau.

Vì sao?

"Lúc tôi quen biết Phó Chi Hành, tôi không hề biết anh ta đã có người yêu và sắp kết hôn." Thẩm Nam Tự bình tĩnh chậm rãi nói:

"Lúc đó trông anh ta rất tự do, không giống một người đang bị ràng buộc bởi trách nhiệm, vậy nên sau khi nhìn ra mối quan hệ giữa hai người tôi vẫn không hoàn toàn tin được, bởi vì đứng ở góc độ người ngoài thì Phó Chi Hành hoàn toàn không giống một người sắp sửa kết hôn."

Lời này nói cũng không sai, bất cứ ai nhìn vào cũng đều nói Phó Chi Hành như vậy. 

"Nhưng tôi cảm giác anh không giống vậy." Giọng điệu của Thẩm Nam Tự thay đổi:

"Tôi nghĩ ngoài Phó Chi Hành ra thì anh chưa từng yêu ai hết đúng không?"

Vấn đề này không dễ trả lời chút nào vì tôi thậm chí cũng chưa từng có tình cảm với Phó Chi Hành. 

Cuối cùng tôi đành nói: Cũng gần như vậy.

"Vậy làm sao anh có thể chắc chắn Phó Chi Hành là lựa chọn tốt nhất?" Thẩm Nam Tự nhẹ giọng hỏi.

Cửa phòng ngủ chỉ khép hờ, có thể mơ hồ nghe thấy âm thanh Phó Chi Hành đang chơi game ngoài phòng khách.

Hắn rất thích những game khó thao tác, nhưng cho dù hắn có mải mê chơi game đến mức nào thì khi tôi gọi hắn vẫn luôn sẵn sàng bỏ game chạy đến chỗ tôi ngay. 

Trước đây tôi không biết trò chơi đó như thế nào, sau này nghe đồng nghiệp thảo luận với nhau tôi mới biết hóa ra game đó rất khó chơi. 

"Cậu có từng nghĩ đến việc…" Tôi ngẫm nghĩ nói:

"Trên thế giới này không có thứ gọi là"Lựa chọn chính xác nhấtkhông?

"Nhưng ít nhất vẫn có lựa chọn rất tốt."

Thẩm Nam Tự nói. 

Ví dụ như?

"... Tóm lại không phải Phó Chi Hành."

Tôi cố gắng lý giải ý nghĩ của cậu ta, ngẫm nghĩ thật lâu mới nói:

"Có lẽ cậu đang lo lắng thay tôi, và cũng có thể do cậu có thành kiến với Phó Chi Hành. Nhưng đối với cuộc hôn nhân của tôi, tôi có những quyết định của riêng mình. — - Dù sao đi nữa cũng cảm ơn cậu đã lo lắng cho tôi."

Thời Lộ.

Thẩm Nam Tự còn muốn nói gì đó thì ngoài phòng khách truyền đến giọng nói của Phó Chi Hành:

"Cục cưng! Em có đang rảnh không?"

Tôi có thể chắc chắn Thẩm Nam Tự nghe được, bởi vì đang nói đột nhiên cậu ta im bặt.

"Xin lỗi, tôi phải ra ngoài một chút." Tôi nói:

"Lúc về nhớ phải bôi thuốc và chườm đá, chúc cậu ngủ ngon."

Thẩm Nam Tự trầm mặc một lát rồi nói: Hẹn gặp lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!