Trên đường trở về Phó Chi Hành im lặng một cách khác thường.
Tôi nghĩ rằng do vừa rồi đụng mặt Thẩm Nam Tự nên hắn cảm thấy mất tự nhiên nên tôi cũng không hỏi nhiều.
Sau khi trở về tôi lấy bình hoa trong phòng ngủ ra ngồi trên thảm phòng khách cắm bó hoa vừa mua vào.
Phó Chi Hành đi tắm, chẳng mấy chốc đã mang một thân đầy hơi nước bước ra, ôm lấy tôi từ đằng sau hệt như một con gấu Koala, cằm gác lên vai tôi cọ qua cọ lại: Muốn đi tắm chưa?
Tôi cắm bông hoa cuối cùng, vừa lòng cầm bình hoa lên ngắm nghía, thuận miệng hỏi: Đẹp không?
Không đẹp bằng em. Phó Chi Hành nói.
Hắn luôn nói những lời đường mật như vậy, tôi cũng lười quan tâm.
Tôi đặt bình hoa lên bàn trà, đang chuẩn bị đứng dậy thì bỗng nhiên bị Phó Chi Hành kéo trở về, cả người bất ngờ mất thăng bằng ngã nhào vào lồng ngực hắn.
Toàn thân Phó Chi Hành được bao phủ bởi mùi sữa tắm hương bạc hà muối biển khiến cả người tôi như được một mảnh nước biển ấm áp vây lấy.
Tôi ngã thẳng vào lòng hắn, hoảng loạn nắm chặt cánh tay hắn, hỏi: Anh làm gì vậy?
Thời Lộ. Một tay Phó Chi Hành ôm lấy thắt lưng tôi, một tay chống lên sàn, ngẩng đầu nhìn tôi hỏi: Tại sao lại không…
Hắn trầm giọng, mang theo một chút khàn khàn.
Nhất thời tôi vẫn chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì bàn tay trên eo tôi bỗng siết chặt khiến khoảng cách giữa hai chúng tôi càng rút ngắn lại.
Khuôn mặt hắn gần trong gang tấc, ngay cả chóp mũi cũng chạm vào nhau, hơi thở của cả hai cùng hòa quyện, không khí xung quanh cũng nóng dần lên.
Phó Chi Hành...
Tôi muốn hỏi hắn lại uống nhầm thuốc gì rồi thì giây tiếp theo môi tôi đã chạm phải hai cánh môi mềm mại.
Phó Chi Hành mạnh mẽ đè tôi xuống, không nói lời nào đã hôn lên môi tôi.
Trong đầu tôi ầm một tiếng, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, một tay tôi đẩy Phó Chi Hành ra, tay kia định cầm di động lên xem nhưng lại bị hắn bắt lấy cả hai tay, thuận tiện cúp luôn điện thoại.
Phó Chi Hành!
Lần này tôi thực sự tức giận, há miệng dùng sức cắn một cái, thừa dịp hắn bị đau buông lỏng tay tôi mới thoát ra khỏi lòng hắn.
Phó Chi Hành không quan tâm, hắn thản nhiên liếm vết máu trên môi, nói: Rất ngọt.
Tôi nhìn hắn, muốn nói gì đó nhưng lại không thể thốt nên lời, muốn nổi giận với hắn nhưng lại cảm thấy không cần thiết phải làm như vậy.
Sau khi nhìn hắn vài giây tôi nhặt di động dưới đất lên, nói: Em đi tắm.
Cục cưng. Phó Chi Hành gọi tôi, nhưng tôi không muốn để ý đến hắn.
Trên màn hình di động hiển thị cuộc gọi nhỡ của Thẩm Nam Tự, tôi đang do dự không biết có nên gọi lại cho cậu ta hay không thì nhận được tin nhắn của Thẩm Nam Tự:
"Thật xin lỗi, tôi vừa quấy rầy anh đúng không?"
Tôi nhấn công tắc máy nước nóng để xả nước, suy nghĩ một lúc rồi gọi cho cậu ta trong lúc chờ nước đầy.
Alo? Bên kia bắt máy rất nhanh: Anh về nhà rồi sao?
"Đúng vậy, cậu gọi tôi có việc gì không?" Tôi hỏi.
"Cũng không có gì quan trọng…" Bên phía Thẩm Nam Tự hơi ồn, hình như vẫn còn đang ở ngoài đường:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!