Tôi còn chưa nghĩ được sẽ nói gì với Thẩm Nam Tự.
Ngay khi lời nói vừa thốt ra khỏi miệng, thậm chí tôi còn hy vọng cậu ta sẽ tùy tiện tìm một lý do gì đó để từ chối tôi.
Nhưng cậu ta lại đồng ý: Được.
Mọi người trong quán yên lặng làm việc của mình, không ai chú ý đến phía này.
Thẩm Nam Tự kéo chiếc ghế đối diện tôi rồi ngồi xuống, hỏi:
"Liên quan đến Phó Chi Hành phải không?"
Tôi nhất thời sửng sốt, không ngờ cậu ta sẽ thẳng thắn như thế.
"Lúc trước có gặp anh ta ở công ty của anh, tôi đoán chắc giữa hai người cũng có quan hệ gì đó. Ngoài điều này ra, tôi không thể nghĩ được lý do nào khác."
Giọng nói của Thẩm Nam Tự giống như cậu ta, có cảm giác như tuyết vậy, nhẹ nhàng nhưng xa cách.
Tôi nhìn nhẫn trên tay mình, bình tĩnh nói: Anh ấy là…
Vị hôn phu. Ba chữ đang trực bên môi, như có một trực giác kỳ lạ nào đó mách bảo, tôi lại nuốt xuống, đổi lại nói: Người nhà.
Ừm. Thẩm Nam Tự có chút đăm chiêu gật đầu.
"Trong thời gian này hình như anh ấy đã gây cho cậu không ít phiền toái, xin lỗi." Tôi nói.
Lần này Thẩm Nam Tự không đáp ngay lại mà chỉ nhìn tôi, hồi lâu sau cậu ta mới nở một nụ cười nhàn nhạt không rõ ý tứ, nói: Không phiền.
Tôi đối diện với ánh mắt của cậu ta, trong mắt hiện lên những cảm xúc phức tạp không thể nói nên lời, sững sờ chốc lát rồi nghi ngờ có phải trước đây bản thân đã phán đoán sai rồi không, có lẽ cậu ta cũng không hoàn toàn ghét Phó Chi Hành.
Giống như những gì Phó Chi Hành đã nói, cậu ta chỉ khó theo đuổi.
"Anh đến tìm tôi, là hy vọng tôi tránh xa Phó Chi Hành phải không?" Cậu ta hỏi.
Tôi khẽ chau mày:
"Tại sao lại nghĩ thế?"
"Trên phim thường có tình tiết thế này."
Lý do này khiến tôi dở khóc dở cười, trong đầu hiện lên hình ảnh
"Cho cô năm triệu mau rời xa…" của đám nhà giàu.
"Dĩ nhiên không phải, qua lại với ai là tự do của cậu." Tôi nói:
"Chỉ là có hơi tò mò."
Tò mò cái gì?
"Tò mò về con người cậu."
Câu này không phải nói dối.
Tôi cũng mơ hồ nhận ra, lần đầu tiên mình lại tò mò về người tình của Phó Chi Hành như thế.
Có lẽ vì thái độ khác biệt của Thẩm Nam Tự đối với Phó Chi Hành, có lẽ vì những đoạn tin nhắn ồn ào mà thất thường kia của Con Thỏ, cũng có lẽ chỉ vì khí chất nổi bật lại lạnh nhạt trên người Thẩm Nam Tự, tóm lại không thể không thừa nhận, tôi đã nảy sinh một chút hứng thú với cậu ta.
"Tôi nghĩ người theo đuổi cậu, chắc không chỉ có mình Phó Chi Hành." Tôi thử thăm dò nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!