Chương 1: (Vô Đề)

Kim đồng hồ điểm mười hai giờ, tôi cảm thấy buồn ngủ, lặng lẽ cầm ly rượu đi lên sân thượng.

Tôi không ngạc nhiên khi Phó Chi Hành cầu hôn vào ngày sinh nhật của tôi.

Hắn luôn thích như vậy.

Ngay khi cả thế giới biết rằng hôn ước của chúng tôi như ván đã đóng thuyền thì hắn cũng phải phô trương thanh thế làm một màn cầu hôn, giống như một chuyện vui mừng mà hắn đã ấp ủ từ lâu.

–Chẳng có nghĩa lý gì.

Tôi sờ lên chiếc nhẫn dư ra trên ngón giữa tay trái, nhớ lại dáng vẻ Phó Chi Hành quỳ một gối cách đây không lâu, khóe môi không tự giác giương lên một nụ cười giễu cợt nhàn nhạt.

Đám người ồn ào sau lưng chỉ cách tôi một lớp kính và một cơn gió nhưng tôi cảm thấy bọn họ xa cách như một bầu trời.

Đêm hè lộng gió, trăng tròn treo cao, cái nào cũng đều thú vị hơn so với con người.

Tôi nghe được tiếng bước chân, không cần quay đầu lại cũng biết là Phó Chi Hành.

Tôi hiểu hắn rất rõ, hiểu rõ đến mức mọi thứ liên quan đến hắn đều không làm tôi cảm thấy mới mẻ.

"Buồn ngủ không cục cưng?" Phó Chi Hành đi tới, dựa vào lan can, nhẹ giọng hỏi.

Tôi đổi sang một nụ cười vừa vặn, quay đầu nói với hắn:

"Có một chút. Không sao."

Hôm nay Phó Chi Hành ăn mặc như con con công đực đang khoe khoang.

Bộ vest nhung đen tôn lên dáng người cao ráp thắng tắp của hắn, phối hợp với một chiếc đồng hồ Patek Philippe phỉ thúy và khuy măng sét tráng men cổ, dù màn đêm có tăm tối đến đâu cũng không thể che giấu được sự cao quý xung quanh hắn.

Mặc dù bản tính Phó Chi Hành có ác liệt nhưng không thể phủ nhận cái vỏ bọc này vô cùng đẹp mắt.

Tôi thoáng trầm trồ trong một giây rồi thu hồi ánh mắt.

"Em vào trong ngủ đi, ở đây có anh rồi." Hắn nói.

"Nhưng mà khách mời còn đang…"

Thì sao chứ? Phó Chi Hành nửa thật nửa đùa nói,

"Hôm nay em là lớn nhất, ai dám chọc em chứ?"

Tôi thật sự rất mệt.

Bạn bè của Phó Chi Hành cũng tràn đầy năng lượng như hắn.

Thường thì lúc này cuộc sống về đêm của bọn họ vừa mới bắt đầu mà tôi đã quen việc làm việc và nghỉ ngơi có quy luật, không có một chút suy nghĩ muốn thâu đêm cùng bọn họ.

Như nhìn thấy được sự mệt mỏi của tôi, Phó Chi Hành khoác vai tôi, nói:

"Em cứ yên tâm đi ngủ đi."

Trên người hắn có mùi nước hoa đàn hương thoang thoảng, là loại nước hoa mà tôi thích cho nên tôi không kháng cự sự gần gũi của hắn.

Do dự một lúc, tôi nói: Vậy em đi trước.

Đợi một chút.

Tôi định rời đi thì Phó Chi Hành kéo cổ tay tôi lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!