Cố Thanh Yến có phải là cừu nhỏ không thì đợi sau hẵng bàn, nhưng Thời Thâm Niên chắc chắn là chẳng khác gì một con sói.
Con sói từng bước đạp gió tới gần, hắn mở cái miệng lớn như chậu máu, bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt con mồi vào bụng.
Con cừu nhỏ run lên, Kiều Vân kéo cô lại, thấp giọng dò hỏi: "Cô có quen không? Có muốn anh để hai người có không gian riêng tư không?"
"Không quen, không thân, không muốn." Cố Thanh Yến phủ định liên tục, Thời Thâm Niên quá mức bá đạo và cố chấp, nhớ lại hồi bên nhau năm đó, cô có phần không thở nổi.
Thời Thâm Niên hẳn là rất ghét cô đóng phim, lúc mới đầu cô từng nghe người kia tiết lộ suy nghĩ đó.
Lúc ấy cô nói mình thích đóng phim, muốn diễn cuộc đời của người khác, muốn trải nghiệm những cuộc sống khác.
Khi ấy Thời Thâm Niên lạnh mặt, nói với cô rằng không được.
Thời gian đó Cố Thanh Yến không nhìn thấu được người đàn ông này điên cuồng đến mức nào, còn cố chấp tranh luận với anh vài câu.
Thời Thâm Niên điên cuồng trói cô trên giường, ép cô ngoan ngoãn dưới thân, muốn cô từ bỏ suy nghĩ đó.
Cố Thanh Yến nào chịu nghe theo anh, cô kiên quyết không mở miệng.
Bị giày vò từ lúc bình minh đến khi gà trống gáy, cô mới không chịu nổi khổ sở cầu xin.
Đền tiền cắt đất đồng ý với yêu cầu quá đáng của Thời Thâm Niên.
Sau đó cô còn giận dỗi ba ngày liền không mở miệng nói chuyện với anh.
Thời Thâm Niên không hề để ý, vẫn ăn uống đàng hoàng hầu hạ cô như trước.
Mỗi ngày anh đều mặc quần áo, rửa mặt cho cô, trước khi ngủ lại rửa mặt lau chân.
Người đàn ông này chăm sóc cho cô từ đầu tới chân.
Xem cô như con nít không có suy nghĩ của riêng mình.
Tất cả những gì anh làm cho cô, sự quan tâm anh dành cho cô là thứ mọi người không thể mang đến được.
Nhưng cũng khiến cô mệt mỏi.
Rời đi là đúng.
Bốn năm đó, Cố Thanh Yến không ngừng thôi miên chính mình, mấy ngày này, dường như cô không còn nhớ tới Thời Thâm Niên.
Đi là đúng.
Cô lại thôi miên chính mình lần nữa.
Cố Thanh Yến hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn sắc mặt Thời Thâm Niên đang tối mịt tối mù, nở nụ cười vừa phải.
"Tổng giám đốc Thời, đã lâu không gặp."
Thời Thâm Niên không mở miệng, anh cứ nhìn Cố Thanh Yến chằm chằm.
Tầm mắt của anh rơi vào vai cô như một lưỡi đao sắc bén.
Rõ ràng điều hòa ở trong phòng hơi thấp, Cố Thanh Yến cảm thấy hơi lạnh, vai ê ẩm.
Giờ bị anh nhìn chằm chằm như vậy lại trở nên nóng rực.
Thời Thâm Niên thấy cô thấp thỏm thì nặng nề cười một tiếng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!