Sáng sớm ngày hôm sau, đồng hồ báo thức của Cố Thanh Yến vang lên, cô trở mình, rồi lại chìm vào giấc mộng.
Thời Thâm Niên nghe tiếng chuông, rồi đưa tay tắt đi.
Cố Thanh Yến nhận ra bên cạnh có động tĩnh, nhưng vì cô thực sự quá buồn ngủ, chỉ khịt khịt, lại tiếp tục ngủ say sưa.
Thời Thâm Niên cúi đầu hôn nhẹ lên giữa hai hàng lông mày của cô, anh xuống giường mặc lại áo khoác, ra khỏi phòng ngủ.
Tiểu Đình đang ngồi ở ghế sofa phòng khách, gương mặt hiện vẻ xoắn xuýt, do dự có nên gõ cửa gọi Cố Thanh Yến dậy không.
Lúc năm giờ cô nhóc đã thức giấc rồi, từ trước đến giờ luôn giữ thói quen dậy sớm như vậy.
Nhưng do quá nhút nhát, cô bé ngồi trong phòng chờ một hồi lâu mới dám ra ngoài.
Hôm nay có cảnh quay lúc tám giờ, chỉ cần có mặt trước lúc đó là được.
Tiểu Đình do dự không biết có nên đi mua đồ ăn sáng không, nhưng mà cô bé không có chìa khóa, ra ngoài hay vào trong đều không được, vì vậy cứ không dám làm gì cả.
Sau khi thấy Thời Thâm Niên ra ngoài, mặc dù hơi lo lắng, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cô nhóc chỉ chỉ vào phòng ngủ, khẽ hỏi: "Chị Yến Yến rời giường chưa ạ?"
Thời Thâm Niên nói: "Cô về đi, hôm nay không cần đến đoàn phim."
Tiểu Đình "hả" một tiếng: "Nhưng hôm qua chị Yến Yến nói phải đi…"
Cô nhóc nói được một nửa, nhận thấy ánh mắt lạnh lùng của Thời Thâm Niên, giọng nói nhỏ dần rồi im bặt.
Thời Thâm Niên kéo tay áo, đi vào phòng bếp mở tủ lạnh ra.
Nguyên liệu nấu ăn trong tủ cái gì cũng có, Cố Thanh Yến thường xuyên sinh hoạt một mình, nấu chút thức ăn thỏa mãn cái bụng cũng là chuyện đương nhiên.
Có điều tay nghề không tốt lắm, chỉ miễn cưỡng no bụng.
Thời Thâm Niên cau mày, lấy từng món nguyên liệu ra.
Mỗi thứ một ít lại rất dễ nấu, để trong tủ lạnh cũng khá lâu, mùi vị nhất định sẽ bị ảnh hưởng.
Thời Thâm Niên ném bằng sạch vào thùng rác, đóng cửa tủ lạnh, nặn một ít nước rửa tay trước bồn: "Đến siêu thị trong khu này mua một ít thịt bò tươi, chọn cái phải đắt nhất mới tốt."
Lúc anh rửa tay cũng vô cùng nghiêm túc, Tiểu Đình nhìn chằm chằm đôi bàn tay đẹp đẽ như được chạm khắc ấy, ngây người mất mười mấy giây mới đáp lại.
Cô nhóc chạy chậm ra cửa, không nhịn được nghĩ, mấy thứ vừa bị vứt kia đi lát nữa cô có thể mang đi được không nhỉ, lãng phí quá đi mất.
Khi Tiểu Đình trở về, Thời Thâm Niên đang ngồi ở ghế sofa, nhìn chằm chằm thùng rác bên cạnh bàn trà mà ngẩn người.
Nghe thấy tiếng động, anh ngẩng đầu: "Đây là thứ hai người ăn hôm qua?"
Tiểu Đình còn chưa kịp bỏ túi đồ mới mua xuống đã vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy, tôi đi đổ ngay."
Tối hôm qua muộn quá rồi, cô nhóc chỉ dọn dẹp sơ qua một chút, rác rưởi vẫn còn trong thùng, chưa đổ hết.
Thời Thâm Niên cầm một chiếc đũa trong tay, hơi chê bai gẩy gẩy trong thùng rác: "Lúc hai người ăn que socola, cô ấy có nói gì không?"
Tiểu Đình không theo kịp suy nghĩ của Thời Thâm Niên, chỉ có thể cố gắng nhớ lại: "Chị Yến Yến nói trước kia chị ấy không được ăn, cảm thấy rất thèm thuồng, nhưng bây giờ ăn rồi thì chẳng thấy ngon gì cả."
Thời Thâm Niên ném đũa đi, tỏ ý cô có thể cho nguyên liệu vào phòng bếp, không nói chuyện nữa.
Tiểu Đình đứng ở sau lưng anh, nhìn anh cúi đầu bắt đầu xử lý thực phẩm, đáy lòng khẽ nghĩ thầm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!