Tất cả mọi người đều muốn chửi thề, bất kỳ một nhân viên nào đang làm ở đây.
Bọn họ đều có gia đình hết rồi, bình thường bận rộn công việc, không thể về nhà sớm sum vầy quây quần với vợ con thì thôi đi.
Hôm nay là ngày đầu tiên quay phim, đạo diễn Từ còn nói chỉ cần quay xong hai cảnh là được đi về rồi.
Nếu thuận lợi có khi tám giờ rưỡi sẽ kết thúc công việc.
Nhưng đột nhiên lại xảy ra chuyện, còn có gương mặt đen sì khó coi của Thời Thâm Niên, cho dù là đạo diễn Từ cũng không dám mở miệng ho he gì.
Nhan Linh thầm nghĩ đây đúng là cơ hội tốt, với cái tính khí này của Cố Thanh Yến thì làm gì có người đàn ông chịu nổi chứ, huống chi còn là người kiêu ngạo như Thời Thâm Niên.
Nhan Linh đứng bên cạnh Thời Thâm Niên, giống như chuyện cô ta bị Thời Thâm Niên từ chối chưa từng xảy ra vậy.
Cô ta thừa dịp mấy người đạo diễn Từ còn đang nhỏ giọng nói chuyện, thấp giọng nói với Thời Thâm Niên: "Thâm Niên, anh lại làm gì mà chọc Yến Yến tức giận thế?"
Đương nhiên là chẳng có lời hồi đáp nào.
Nhan Linh hơi dừng lại, tiếp tục nói: "Con gái thích được dỗ dành, nếu cô ấy tức giận, anh nhất định phải dỗ."
Thời Thâm Niên vẫn không đáp, thôi nhìn, không biết anh đang suy nghĩ gì.
Nhan Linh dùng điệu bộ như đang nói bông đùa: "Có điều tính tình của Yến Yến có vẻ không tốt lắm, nếu là em, chắc chắn sẽ không làm anh mất mặt trước người ngoài như thế.
Có chuyện gì thì cứ về nhà rồi nói, cô ấy thật chẳng hiểu…"
"Tôi nói rồi." Thời Thâm Niên nhìn chằm chằm cô ta, lạnh lùng cắt ngang: "Nghe không hiểu à?"
Nhan Linh ngây người há miệng ra: "Dạ?"
Thời Thâm Niên trầm giọng: "Cút.
Nếu không tôi không ngần ngại bảo đạo diễn Từ thay nữ chính đâu."
Khoé miệng Nhan Linh giật giật, muốn nặn ra một nụ cười nhưng chẳng cười nổi.
Cô ta sửng sốt hai giây mới mở miệng: "Là anh nhờ em diễn trò với anh."
Đây là đang trách Thời Thâm Niên quá mức vô tình, vẫy tay một cái gọi cô ta đến, hất tay một phát là đuổi cô ta đi.
Thời Thâm Niên nhàn nhạt mở miệng: "Cô được tiền, được vai diễn."
Nói bóng gió, đây là giao dịch công bằng.
Lấy được tiền còn có được vai diễn như vậy, giống như nhổ nước miếng ngoài miệng Nhan Linh vậy, à không, việc này còn khiến cô ta khó chịu hơn so với bị nhổ nước miếng lên mặt.
Cô ta đã bao giờ chịu nhục nhã như vậy đâu, căn bản là cô ta không để ý mấy đồng này, chỉ để ý Thời Thâm Niên thôi.
Cô ta sống đến từng này cũng đã trải qua vô số đàn ông, nhưng chưa có một ai khiến cô ta si mê như Thời Thâm Niên, ngay cả tự ái cô ta cũng vứt luôn.
Nhưng người đàn ông này, lại khiến cô ta nhục nhã.
Nhan Linh nghiến răng kèn kẹt, xoay người rời đi.
Lần nhục nhã này ả sẽ ghi nhớ, sẽ có lúc ả đòi lại.
Đạo diễn Từ nói với phó đạo diễn mấy câu, rồi mới lấy lòng Thời Thâm Niên: "Tổng giám đốc Thời, ngài xem tiếp theo chúng ta phải làm gì đây ạ? Đồ dùng để biểu diễn cũng đã chuẩn bị xong hết rồi, cũng không thể…"
Ông lựa lời uyển chuyển, Thời Thâm Niên và Cố Thanh Yến phải có một người lùi một bước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!