Chương 10: Là Thời Thâm Niên Khiến Cô Không Cam Tâm Nói Tiếng Ấy

Túc Nghị phản ứng dữ dội nhất, nhìn về phía Nhan Linh, suýt chút nữa ngã nhào từ trên ghế xuống.

Nhan Linh vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt, coi như không biết cái gì.

Đạo diễn Từ trong lòng hiểu rõ, còn ảnh đế thì có sóng gió gì chưa trải qua, vì vậy hai người đều bình tĩnh giữ im lặng.

Thời Thâm Niên đứng lên, đi tới phía trước mặt Cố Thanh Yến, dùng mu bàn tay đụng vào trán của cô.

Hơi nóng, có lẽ do phơi nắng quá lâu.

Đáng lẽ buổi sáng nên để đạo diễn Từ gọi bọn họ tới, đỡ phải phơi nắng.

Có điều tối hôm qua anh bị món móng heo của đầu bếp làm buồn nôn, cả đêm không ngủ yên.

Buổi sáng tâm trạng không tốt, sợ doạ Cố Thanh Yến.

Mà anh nghĩ cô nhóc xấu xa này nửa đêm đòi ăn cái thứ đồ ăn đó, tất nhiên ngủ sẽ không ngon, nên sáng nay mới để cô ngủ thêm một lúc.

Do ngủ không đủ giấc nên mới ngồi ngủ gật như vậy.

Đáy mắt Thời Thâm Niên lộ ra vẻ đau xót, hận không thể hung hăng véo má cô để phát tiết nội tâm bị dày vò.

Thế nhưng lại không nỡ.

Làm sao có thể nỡ làm như vậy?

Cố Thanh Yến trong tiếng lải nhải liên miên vẫn ngủ ngon, ngược lại đến khi xung quanh yên tĩnh thì lại tỉnh giấc.

Cô tỉnh dậy, mê man trừng trừng dụi con mắt, xua đi cơn ngái ngủ.

Bộ dáng tựa như đứa trẻ, hai mắt như long lanh, ngơ ngác nhìn bốn phía.

Những người đứng xung quanh lúc nãy cũng đã tản đi, dường như cô đã ngủ rất lâu, mọi người cũng đã nói chuyện xong.

Thấy cô ngủ thiếp đi, cứ để mặc cô ngủ tại đây.

Cố Thanh Yến ảo não, giơ tay lên lau khóe miệng vốn không có nước miếng, tật ngủ gật của cô cũng đã từng có.

Lúc trước xem một bộ phim thần thoại kinh điển, trong đó có một nhân vật ngày ngày đều trong trạng thái mê man, đứng cũng có thể ngủ, đó chính là tật ngủ gật.

Cố Thanh Yến cũng cảm thấy mình có tật ngủ gật, nếu không làm sao trong hoàn cảnh như vậy, ngồi cũng có thể ngủ được chứ.

Kiều Vân đứng ngay bên cạnh, tận mắt nhìn thấy nhân vật như Thời Thâm Niên vậy mà lại mang dáng vẻ như người hầu thận trọng đứng quạt gió cho Cố Thanh Yến, anh ta không thể tiếp thu được.

Vậy mà đồ ngốc này vẫn hồ đồ không biết chuyện gì, vẫn dáng vẻ ngái ngủ, vừa ngây thơ vừa nhẫn tâm.

Kiều Vân bất đắc dĩ: "Cô ngủ còn ngáy nữa, thật là mất mặt, cũng may hôm nay đạo diễn Từ không mời truyền thông tới."

Cố Thanh Yến cũng hơi xấu hổ, cô cũng hiếm khi lâm vào tình trạng xấu hổ này.

"Tại em buồn ngủ quá, không chống đỡ được.

Ai ngờ Chu Công lại nói rằng còn một ván cờ chưa kết thúc, muốn em chơi cùng với ông ấy."

Kiều Vân dở khóc dở cười: "Chuyện cát xê cũng đã đàm phán xong, hợp đồng cũng đã kí, nếu em không có ý kiến gì, vậy thì ngày mai liền bắt đầu."

"Có điều…" Kiều Vân nói được một nửa liền dừng lại rồi mới tiếp tục: "Nhân vật của em có lẽ sẽ phải sửa đổi lại kịch bản một chút."

"Đổi thành kịch bản gì?" Cố Thanh Yến không quá quan tâm, trong quá trình quay phim, kịch bản vẫn thường được thay đổi cho phù hợp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!