Ngoài cửa sổ xe, mưa phùn rả rích, ánh đèn đan xen nhau.
Đèn đường màu vàng ấm.
Đèn đuôi xe màu vỏ quýt.
Đèn báo hiệu chớp đỏ chớp xanh.
Các loại ánh sáng sắc màu xuyên thấu khúc xạ qua làn mưa, tạo thành từng luồng ảo ảnh lờ mờ.
Trên con đường tắc nghịt, Kiều Vân lái xe về phía trước với tốc độ rùa bò, tâm trạng vui vẻ hát khẽ ngân nga, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi tiếng còi inh ỏi xung quanh.
Trong xe, Cố Thanh Yến mơ màng sắp ngủ.
Tiếng chuông du dương chợt vang lên, đánh thức Cố Thanh Yến đang khép hờ mắt nghỉ ngơi.
Cô mò mẫm trong túi xách, tìm được chiếc điện thoại đang liên tục rung, lười biếng móc ra đặt bên tai.
"Ai vậy?"
Giọng nói uể oải, có sự bực mình khi bị làm phiền giấc ngủ.
"Yến Yến, là ba đây." Trong lúc nghỉ giữa cuộc họp, Lục Chí Phong nghe nói con gái về tới thành phố A.
Vì thể hiện tình cảm cha con, ông ta bớt thời gian hẹn hò với đủ loại người tình để gọi điện thoại cho con gái.
Cả người Cố Thanh Yến tỏa ra hơi thở lười biếng.
Nghe tiếng của người được gọi là cha ở đầu dây bên kia điện thoại, ngay cả mí mắt cô cũng lười nhướng lên, chỉ qua loa ừ một tiếng, rồi càng thêm thả lỏng, gác hai đùi lên ghế ngồi.
Cả người rúc lại vào ghế sau, ngáp liên tục.
Lục Chí Phong có khả năng điếc chọn lọc, coi như không nghe tiếng ngáp liên tục của Cố Thanh Yến, vui vẻ tự nói: "Lâu rồi ba không gặp con, hai ngày nữa chúng ta gặp đi.
Gọi chị gái của con nữa, con bé cứ nói nhớ con mãi."
"Vậy thì chờ thêm mấy ngày nữa đi." Cố Thanh Yến đá đá chân, Kiều Vân lái xe ngừng hát ngân nga, nhìn vào kính chiếu hậu dò hỏi.
Cố Thanh Yến theo thói quen nâng cổ tay lên, nhìn chiếc đồng hồ đeo tay không hề tồn tại.
Cô lười cãi cọ với Lục Chí Phong, ngay cả đáp có lệ cũng ngại tốn sức, "Sắp tới không có thời gian."
"Con đừng liều mạng làm việc vất vả như vậy, con gái không nên quá chú trọng vào sự nghiệp, đừng như mẹ con…"
Mục đích gọi điện thoại của Lục Chí Phong không phải là vì ăn cơm.
Ông ta đổi tay cầm điện thoại, tư thế muốn nói chuyện lâu.
"Nói đến mẹ của con ấy à, trong khoảng thời gian này, bà ta càng ngày càng quá đáng.
Mấy hôm trước còn để Cố Nhất Thành tới nhà, bị hàng xóm nhìn thấy được.
Không nói làm cho ba mất mặt, chỉ nói gây ảnh hưởng tới con thôi.
Chẳng lẽ bà ta muốn để Cố Nhất Thành tranh chấp với con…"
"Alo alo…" Cố Thanh Yến đưa điện thoại ra xa, giả vờ sóng kém, "Sao lại không có tín hiệu rồi…"
Cô lẩm bẩm, thuận tay ấn nút màu đỏ tắt cuộc gọi, mặc kệ dò hỏi nghi ngờ ở đầu dây bên kia điện thoại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!