Quận chúa Nhu Nhược bị người của Linh Lang canh giữ nghiêm ngặt, nàng đi đi lại lại trong phòng, tâm trạng vô cùng bực bội.
Linh Lang vội vã quay về, liền phân phó người bên cạnh: "Chuẩn bị xe, sắp lên đường."
Quận chúa Nhu Nhược tức giận quát: "Linh Lang! Ngươi không hiểu lời ta nói sao? Bản quận chúa đã nói là không về!"
Linh Lang nói: "Quận chúa ở lại đây, là để gả cho Lâm Việt sao?"
Quận chúa Nhu Nhược gật đầu không hề khách sáo.
Linh Lang nói: "Vậy nếu ta nói, nếu thành thân với Lâm Việt, sẽ nguy hiểm đến tính mạng thì sao?"
Quận chúa Nhu Nhược kinh ngạc: "Chẳng lẽ các ngươi đã biết được lời hắn nói trong lúc tức giận?"
Linh Lang hơi nhíu mày, vốn định nói như vậy chỉ là do lời kể của Đồ Thế Kiệt, nhưng giờ xem ra, tình hình có vẻ còn nghiêm trọng hơn.
Sau khi gặng hỏi, nàng mới biết đêm đó giữa hai người đã xảy ra tranh cãi gay gắt, cộng thêm những gì Đồ Thế Kiệt nói, thì việc Lâm Việt thay đổi tính khí là sự thật.
Linh Lang nói: "Quận chúa, lời của Lâm hiệu úy không phải là giả. Nay hắn nói được, thì tuyệt đối có thể làm được."
Quận chúa Nhu Nhược khinh thường: "Hắn chỉ dọa ta thôi. Ta đã từng ở cạnh hắn, tính tình hắn thế nào ta hiểu rất rõ. Sao hắn có thể giết ta được chứ."
Linh Lang nhìn chằm chằm quận chúa, chậm rãi nói: "Nếu quận chúa đã chắc chắn như vậy, chi bằng thử một lần xem."
Quận chúa nói: "Thử thì thử! Nếu ta thắng…"
Linh Lang chắp tay hành lễ: "Nếu vậy, Linh Lang sẽ tự mình rời đi, tuyệt không ép buộc quận chúa nữa."
Quận chúa mừng rỡ: "Vậy cứ quyết định thế đi!"
Đến tối, Linh Lang nhờ Hựu Thanh giúp đỡ, mời Tô Tiểu Triết ra ngoài.
Tô Tiểu Triết thấy Linh Lang thì rất kinh ngạc: "Linh Lang đại nhân đến bao giờ vậy?"
Linh Lang nói: "Quận chúa Nhu Nhược lén đến Vạn Hạc Quan, ta phụng mệnh tới đón nàng về."
Tô Tiểu Triết cảm thông: "Ngài cũng thật là vất vả. Quận chúa đâu rồi?"
Lời còn chưa dứt, trong phòng Tô Tiểu Triết chợt vang lên tiếng hét chói tai.
Sắc mặt Linh Lang biến đổi: "Không hay!"
Tô Tiểu Triết ngơ ngác, lập tức cũng chạy theo.
Lâm Việt vốn đã được Tô Tiểu Triết dỗ ngủ, đang lơ mơ nửa tỉnh nửa mê, bỗng có người lại gần, mà kẻ đó lại không phải là Tô Tiểu Triết.
Lâm Việt giật mình tỉnh dậy, lửa giận bốc lên, liền rút đao chém tới.
Quận chúa Nhu Nhược mang đầy một bụng thâm tình liền bị dọa cho hồn phi phách tán.
Lâm Việt tóc tai rối bù, đôi mắt đỏ ngầu, trên mặt còn hai vết sẹo, trông hệt như ác quỷ.
Quận chúa Nhu Nhược sợ hãi khóc thét: "Linh Lang! Cứu ta với, Linh Lang!"
Linh Lang cùng mọi người xông vào phòng.
Tô Tiểu Triết lao tới ôm chặt lấy Lâm Việt: "Không sao rồi, không sao rồi, là em đây, Lâm Việt, là em!"
Lâm Việt cầm đao, nhìn cả phòng người, lại như chẳng thấy gì cả.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!