Chương 126: (Vô Đề)

Lâm Việt bị thương, đang tĩnh dưỡng tại nhà. Thế nhưng ngày hôm sau, quân doanh liền có người đến khẩn cấp triệu tập.

Lâm Việt vội vã đến đại trướng của chủ soái.

Các phó tướng ở Vạn Hạc Quan đều đã có mặt đầy đủ.

Trong lòng Lâm Việt chùng xuống, chẳng lẽ người Di Khương lại xâm phạm?

Mộ Dung Địch đưa mắt nhìn quanh mọi người, trầm giọng nói:"Người đã đến đông đủ, thì hãy nhớ kỹ lời ta sắp nói, tuyệt đối không được truyền ra ngoài."

Thành Đạc Lam. Mộ Dung đang bị đại quân của người Di Khương vây khốn.

Lần này, người Di Khương đã dốc toàn lực quốc gia, đưa đại quân xuất động, mục tiêu duy nhất: ***** Mộ Dung. Nếu Mộ Dung bị diệt, chẳng khác nào chặt đứt một cánh tay của Đậu Khác, cục diện Đại Chu sẽ rơi vào hỗn loạn.

Mộ Dung Địch nói:"Ta sẽ rút một nửa binh lực, tiếp viện Thành Đạc Lam."

Lâm Việt hít một hơi lạnh, binh lực của Vạn Hạc Quan hiện giờ đã là cực hạn, giờ lại rút thêm một nửa?

Mộ Dung Địch nhìn về phía Lâm Việt, nói:"Ta biết các ngươi đang lo lắng điều gì, nhưng hiện giờ toàn bộ binh lực của Di Khương đều ở Đạc Lam, nơi này tạm thời chưa có nguy cơ. Về người dẫn binh..."

Ánh mắt của Mộ Dung Địch quét một lượt, cuối cùng dừng lại trên người Lâm Việt:"Lâm Việt."

Lâm Việt bước lên một bước:"Mạt tướng lĩnh mệnh."

Mộ Dung Địch cười khẽ:"Thương tích của ngươi chưa lành, lần này ngươi ở lại trấn giữ Vạn Hạc Quan."

Lâm Việt kinh ngạc:"Chẳng lẽ tướng quân đích thân đi?"

Mộ Dung Địch đáp:"Trận chiến ở Đạc Lam liên quan đến vận mệnh quốc gia, ta không thể không đi."

Lâm Việt thấy Mộ Dung Địch đã quyết ý, chỉ đành nói:"Mạt tướng tuân lệnh."

Vạn Hạc Quan mất đi một nửa binh lực, trong thôn quyến thuộc, không ít người có thân nhân ra trận.

Phạm Tiểu Tang giúp A Lục thu xếp hành lý, đem theo đầy đủ lương khô, thuốc men trong ngoài. Nàng cứ cảm thấy thiếu gì đó, nên lại mở ra sắp xếp lại, lập đi lập lại mấy lần.

A Lục nói:"Tiểu Tang, nàng đừng lo."

Phạm Tiểu Tang dừng tay, nhìn A Lục:"... Ta sao có thể không lo."

A Lục bước tới, mở lòng bàn tay, cười nói:"Nhìn xem."

Trong tay chàng là một lá bùa bình an.

A Lục nhẹ giọng:"Lá bùa nàng cầu cho ta, ta luôn mang bên người, như thể nàng đang ở bên ta."

Phạm Tiểu Tang nắm chặt tay A Lục, áp lên má, khẽ nói:"Lần này ta bị bắt, nhưng trong lòng không sợ chút nào, vì ta biết chàng nhất định sẽ đến cứu ta. Chàng cũng vậy, bất kể gặp chuyện gì, cũng phải nhớ là ta đang đợi chàng trở về."

Ở một căn nhà khác trong thôn, ánh đèn cũng vẫn sáng.

Đồ Thế Kiệt ôm Tiểu Tịnh hôn liên tục, Tiểu Tịnh níu tóc chàng, cười khúc khích.

Hựu Thanh ngồi bên giường, lặng lẽ thu xếp hành lý.

Đồ Thế Kiệt bỗng nói:"Chờ ta trở về, ta làm cho Tiểu Tịnh một con ngựa gỗ."

Hựu Thanh ngẩng đầu, thấy Đồ Thế Kiệt đang làm mặt hề cho con, nàng mỉm cười dịu dàng:"Được."

Trời xanh thăm thẳm, vài cụm mây lơ lửng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!