Vào ngày tuyết *****ên của mùa đông, Hựu Thanh sinh con, nhưng lại bị khó sinh.
Đồ Thế Kiệt đội gió tuyết, chạy ngược xuôi mời về ba bà đỡ từ trấn Kim Thủy, nhưng tất cả đều bó tay.
Tiếng rên rỉ của Hựu Thanh ngày càng yếu, thi thoảng cao vút lên, nhưng rồi như kiệt sức mà tắt lịm.
Tô Tiểu Triết định vào trong, nhưng bị bà đỡ chặn lại, nói: "Cô giúp cũng chẳng được gì, cứ ở ngoài chờ đi."
Tô Tiểu Triết sốt ruột đi qua đi lại, cố moi trong đầu xem trước khi xuyên không có từng học được cách xử lý khó sinh không.
Cô bỗng dừng sải bước: "Nhân sâm! Đúng rồi! Nhân sâm đâu?"
Lâm Việt kéo cô lại: "Lát nhân sâm đã cho vào rồi."
Tô Tiểu Triết vò tay: "Vậy còn cái gì nữa? Đúng rồi, đại sư huynh từng đưa mình loại thuốc gì đó cầm máu... có dùng được không?"
"Tô Tiểu Triết!" Lâm Việt khẽ quát, "Em nhìn Thế Kiệt xem, nếu ngay cả em còn không bình tĩnh, lòng cậu ta sẽ rối loạn thế nào?"
Tô Tiểu Triết nhìn sang Đồ Thế Kiệt.
Gương mặt anh lúc này tái nhợt, hai tay siết chặt thành nắm đấm.
Tô Tiểu Triết đi đến, khẽ nói: "Đồ đại nhân…"
Đồ Thế Kiệt run lên, nhìn cô, nói: "Đều tại ta… nếu ta không để nàng ấy sinh đứa trẻ này, nếu khi đó ta…"
Tô Tiểu Triết nói: "Đồ đại nhân! Chuyện này là chúng ta cùng nhau quyết định, Hựu Thanh cũng đồng ý, không phải lỗi của ngài. Giờ chúng ta cần nghĩ cách."
Đồ Thế Kiệt cười khổ: "Nghĩ cách? Còn có cách gì sao?"
Tô Tiểu Triết nghẹn lời. Nếu ở hiện đại thì có thể mổ lấy thai, nhưng ở Đại Chu, ngoài cầu trời phù hộ thì còn cách nào nữa?
Đột nhiên cửa bật mở, một người bước vào giữa gió tuyết.
Người đó tháo áo choàng xuống.
Tô Tiểu Triết kinh ngạc: "Thôi đại phu!"
Thôi Đạm Nhân vội vã gật đầu với cô: "Tôi nghe nói Hựu Thanh xảy ra chuyện, tới xem có giúp được gì không."
Bà đỡ mừng rỡ: "Ôi chao, sao lại quên mất ngài! Lần trước phu nhân của ngài cũng khó sinh, may mà có ngài…"
Bà đỡ bỗng ngưng lời – lần trước là vợ của Thôi Đạm Nhân, còn lần này là phu nhân của phó tướng Đồ đại nhân.
Đồ Thế Kiệt nói: "Thôi đại phu."
Thôi Đạm Nhân nhìn sang.
Đồ Thế Kiệt tiến lên, bỗng quỳ một gối xuống trước ông.
Thôi Đạm Nhân vội đỡ: "Đồ đại nhân! Sao lại làm vậy!"
Đồ Thế Kiệt nắm chặt tay ông, thành khẩn: "Tất cả nhờ Thôi đại phu cả!"
Hựu Thanh cảm thấy mình không trụ được nữa. Cơn đau dữ dội hơn gấp trăm ngàn lần tưởng tượng. Ý thức cô bắt đầu mơ hồ, trong đầu hiện lên một ý nghĩ: Thế Kiệt, thiếp xin lỗi chàng…
Đột nhiên có giọng nói vang lên: "Hựu Thanh! Hựu Thanh! Tỉnh lại!"
Hựu Thanh cố mở mắt ra – sao lại là Thôi Đạm Nhân?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!