Giữa đám đông đột nhiên xảy ra tranh cãi.
Phạm Tiểu Tang vốn ưa sạch sẽ, mấy ngày nay gấp rút lên đường gần như không rời khỏi lưng ngựa. Giờ được nghỉ ngơi tạm thời, nàng lấy chút nước trong túi da làm ướt khăn rồi lau mặt.
Một đao khách cười lạnh với đồng bạn bên cạnh:
"Phụ nữ thì nên ở nhà sinh con, đến đây góp mặt làm gì chứ."
Phạm Tiểu Tang cau mày.
Hựu Thanh nắm tay nàng, khẽ lắc đầu.
Phạm Tiểu Tang cố nhẫn nhịn.
Người đồng bạn nói nhỏ:
"Ngươi bớt nói vài câu đi."
Đao khách lại nói:
"Chỉ mong Đường Triền đừng thật sự cho bọn vô dụng này đi theo, làm chậm hành trình của chúng ta."
Phạm Tiểu Tang lập tức đứng phắt dậy:
"Ngươi nói ai là vô dụng?"
Đao khách cũng đứng dậy, đồng bạn ngăn không được, vội nói:
"Ngươi tranh chấp với một cô nương làm gì."
Đao khách bước đến trước mặt Phạm Tiểu Tang, cười lạnh:
"Ta còn nương tay đó. Đợi ra chiến trường, bọn dã man Di Khương không biết sẽ làm ra chuyện gì đâu. Khi đó, ta nên cứu cô ta hay cứu thành đây?"
Lúc này, Đường Triền chạy tới, cau mày:
"Sở Đông! Im miệng!"
Sở Đông thấy Phạm Tiểu Tang run rẩy, càng thêm khinh thường:
"Còn sợ cả ta? Còn muốn đến Đạc Lam thành làm gì, về nhà đắp chăn đi thì hơn…"
Phạm Tiểu Tang bất ngờ rút dao găm kề lên cổ Sở Đông, lạnh lùng nói:
"Ngươi dám nói thêm một chữ nữa thử xem."
Hựu Thanh hoảng hốt:
"Tiểu Tang!"
Tay Phạm Tiểu Tang run lên, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên quyết:
"Ngươi nói đúng, có thể chúng ta thật sự không giúp được gì. Nhưng chúng ta tuyệt đối không phải là kẻ chỉ biết khóc lóc chờ các ngươi đến cứu! Ta đến Đạc Lam thành là để tìm một người!"
Sở Đông từ từ thu lại vẻ khinh miệt:
"Tìm ai?"
Phạm Tiểu Tang nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!