Gần đây, Lâm Việt bận đến mức chân không chạm đất, nhưng chỉ cần có cơ hội về nhà ăn cơm là anh sẽ tranh thủ, dù không ăn được thì chỉ cần nhìn thấy Tô Tiểu Triết một cái, nói với cô vài câu cũng được rồi.
Tô Tiểu Triết chuẩn bị cho anh một ít lương khô:
"Anh mang theo những thứ này, đói thì lấy ra ăn. Mấy ngày nay thời tiết không tốt, có thể sẽ có mưa rào, mấy loại thuốc này anh cũng mang theo đi."
Lâm Việt nhận lấy, hôn lên trán cô một cái:
"Vậy anh đi đây."
Tô Tiểu Triết gọi lại:
"Ê, đợi đã, còn một chuyện nữa."
Lâm Việt nhìn cô đầy nghi hoặc.
Tô Tiểu Triết nói:
"Ngày mai em muốn đi một chuyến đến trấn Kim Thủy."
Lâm Việt lập tức nói:
"Không được!"
Tô Tiểu Triết nói:
"Lâm Việt, anh nghe em nói…"
Lâm Việt ngắt lời:
"Nói gì cũng không được, tóm lại là không!"
Tô Tiểu Triết nói:
"Anh…"
Lâm Việt cứng rắn:
"Không được là không được!"
Tô Tiểu Triết bắt đầu nổi cáu, xắn tay áo định nói lý lẽ với anh, nhưng nhìn thấy vành mắt thâm quầng vì thiếu ngủ của Lâm Việt những ngày qua, cô lại thở dài:
"Em đi không phải để nhử địch, cũng không phải để dụ rắn ra khỏi hang. Em biết hiện giờ ta hoàn toàn không hiểu gì về đối phương, không thể hành động bừa bãi."
Lâm Việt hỏi:
"Vậy em biết rồi, tại sao còn muốn đi?"
Tô Tiểu Triết đáp:
"Là vì chúng ta. Trước đây ai cũng nói nhờ tướng quân Mộ Dung Địch nghiêm trị quân lính, nên quân thủ thành Vạn Hạc Quan không hề quấy nhiễu dân chúng trấn Kim Thủy, vì vậy mới có được mối quan hệ quân dân khăng khít. Nhưng lòng tin đó gây dựng rất khó, còn hủy hoại thì dễ lắm. Em không thể trơ mắt nhìn chúng ta bị bôi nhọ."
Lâm Việt nói:
"Mộ Dung Địch tướng quân đã có sắp xếp rồi."
Tô Tiểu Triết nói:
"Nhưng em không yên tâm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!