Chương 9: (Vô Đề)

Thẩm Dữ ngủ rất quy củ, nhưng cô lại đang vùi trong lồng ngực của anh, hơn nữa hai chân cũng khoác lên người của anh, thoạt nhìn cũng biết chính là cô tự mình nhào vào lòng người ta.

Nghĩ đến khả năng này, khuôn mặt Bạc Kha Nhiễm như bị đốt cháy, cô lập tức dè dặt đưa tay chân mình ra khỏi người anh, sợ đánh thức Thẩm Dữ, thật vất vả mới di chuyển được sang phía bên kia giường, sau đó nhón chân lên, rón rén đi về phía phòng tắm.

Cô chạy đi mà không quay đầu lại, nếu như cô quay đầu, nhất định có thể thấy đôi mắt của Thẩm Dữ đang mở to cùng với một nụ cười cưng chiều ẩn hiện trên khóe môi.

Khi Bạc Kha Nhiễm từ phòng tắm đi qua đã thấy Thẩm Dữ đang ngồi bên mép giường, nghe thấy tiếng động, anh liền ngẩng đầu nhìn về phía cô.

Lúc này, Bạc Kha Nhiễm cảm thấy hơi lúng túng, không mặt cô nóng bừng, vô thức nắm chặt vạt áo đứng ở nơi đó.

"Chú nhỏ đã dậy rồi sao".   

Ừ.

Âm thanh của anh vừa mới tỉnh dậy càng thêm trầm thấp so với bình thường, khàn khàn, mơ hồ pha thêm chút lười biếng, làm cho lỗ tai cô càng thêm nóng bừng.

"Cháu đã rửa mặt xong, chú nhanh đi rửa mặt đi, cháu sẽ... Cháu sẽ làm bữa sáng."

Làm bữa sáng?

Thẩm Dữ ngạc nhiên nhìn cô.

Anh nhớ rằng cô từ trước tới nay mười ngón tay không phải dính nước.

Bạc Kha Nhiễm đang vô cùng khẩn trương, nên cũng không chú ý tới biểu cảm kinh ngạc của anh, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng ngủ.

Thẩm Dữ nhìn bóng lưng đang chạy trốn của cô, không khỏi cười một tiếng rồi đứng dậy đi về phía phòng tắm.

Khi Thẩm Dữ rửa mặt xong từ trong phòng ngủ đi ra ngoài, cái người cách đó mấy phút nói với anh rằng sẽ làm bữa sáng đang đứng ở phòng bếp.

Cô đang chăm chú nhìn món ăn đang chiên trên bếp, khẽ cúi đầu, mái tóc mềm mại đang rũ xuống sau đầu, lộ ra gò má trắng nõn tinh xảo, dáng người mảnh mai, chân tay thon dài, hết sức thanh tú và duyên dáng.

Trên bàn kính sau lưng để một chiếc đĩa sứ nhỏ, trong đó có bữa sáng đã được hoàn thành.

"Chú đã xong rồi sao cháu đang chiên trứng gà."  Bạc Kha Nhiễm nghe thấy âm thanh đằng sau, ngoảnh lại nói với anh.

Nghe cô nói, trong lòng Thẩm Dữ bỗng dâng lên một sự ấm áp không thể nói thành lời, anh mỉm cười với cô, nhưng khi cách cô chỉ còn mấy bước, thấy rõ món ăn trong chiếc đĩa sứ, trong nháy mắt nụ cười bỗng chốc trở nên cứng đờ.

Món trứng ốp lết trên đĩa này không hoàn toàn giống như anh tưởng tượng…

Trứng ốp lết không phải là lòng đỏ bảy phần chín, lòng trắng chín mềm mềm sao?

Tại sao món trứng tráng này… Một lời khó nói hết

Thẩm Dữ nhìn về phía Bạc Kha Nhiễm không lên tiếng.

Không khí trong phòng bếp dường như có vẻ lúng túng, Bạc Kha Nhiễm ngượng ngùng mở miệng:

"Thật ra thì trứng chiên mùi vị đều giống nhau phải không…"

Em đi ra ngoài trước đi.Sao ạ?Trước tiên em cứ đi ra ngoài đi." Thẩm Dữ có chút bất đắc dĩ.

Liếc nhìn món trứng ốp lết trong chảo một lần nữa, Bạc Kha Nhiễm mới tắt bếp rồi đi ra ngoài.

Sau khi cô ra ngoài, Thẩm Dữ đi vào, trước tiên đem chảo rửa sạch qua một lần, lúc này mới bắt đầu làm lại món trứng.

Sau khi dầu sôi lên, đập quả trứng cho vào chảo rán, sau vài giây thì lấy thìa nhẹ nhàng đem quả trứng lật lại.

Chiên trứng, pha sữa, nướng bánh mỳ, Thẩm Dữ làm vô cùng thành thạo, Bạc Kha Nhiễm ngồi một bên trợn mắt há hốc mồm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!