Chương 8: (Vô Đề)

Cô biết Thẩm Dữ đã xếp xong đống đồ đạc ngoài phòng khách.

Ngay cả khi nhắm mắt lại, cô vẫn có thể cảm nhận được anh đang đi về phía tủ quần áo, có lẽ anh sẽ đi tắm.

Quả nhiên như cô dự đoán, trong phòng tắm truyền đến tiếng rào rào của nước chảy.

Không biết đã qua bao lâu, tiếng nước ngừng chảy, cánh cửa cũng mở ra, Bạc Kha Nhiễm khẩn trương nhắm chặt đôi mắt hơn.

Thẩm Dữ cúi đầu nhìn người con gái trên giường, cô nằm đưa lưng về phía anh, cả người vùi mình trong chăn, chỉ lộ sau cái gáy nhỏ xinh, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.

Khóe miệng Thẩm Dữ bất giác nhếch lên, anh vén chăn lên giường rồi đưa tay tắt đèn trên bàn cạnh giường ngủ.

Ánh trăng nhàn nhạt xuyên qua cửa sổ rọi vào căn phòng ngủ, tạo cho căn phòng có thêm chút ánh sáng nhưng cũng chỉ là một màu mờ mịt.

Thẩm Dữ ghé mắt nhìn Bạc Kha Nhiễm, anh biết cô vẫn chưa ngủ, cũng biết lá gan của cô rất nhỏ tựa như một chú sóc vậy, giờ phút này chắc chắn sẽ không mở miệng nói chuyện.

Khi mới bước vào phòng, anh nhận ra rằng phòng ngủ của mình đã thay đổi một chút.

Trên giường, trong tủ quần áo, trên ghế sofa nhỏ và trong phòng tắm.

Rất nhiều vật dụng đầy màu sắc và ấm áp.

Sự kết hợp giữa lành lạnh và ấm áp này dường như cũng không quá đột ngột.

Trước khi màn đêm buông xuống, căn hộ này hoàn toàn bị bao phủ chỉ có hơi thở của anh, không cần nói đến phòng ngủ của anh, giường của anh.

Từ khi anh bắt đầu hiểu chuyện cho đến tận bây giờ, trên giường này chưa từng có bất kỳ ai chạm qua.

Ừm...

Dường như có một ngoại lệ.

Đó là khi anh học năm thứ tư đại học, còn Bạc Kha Nhiễm bắt đầu mới lên cấp 3.

Hôm đó, hai người họ tốt nghiệp trung học cơ sở, Thẩm Tư Gia đột nhiên gọi điện thoại cho anh, bảo anh nhanh chóng đến cứu người.

Cũng đúng, Thẩm Tư Gia tất nhiên không dám mang Kha Nhiễm đang say khướt trở về nhà cô [Kha Nhiễm], cũng không dám đưa cô vào nhà của chính mình, nên không có cách nào, cũng chỉ có thể trao lại cho anh.

Sợ anh mặc kệ không quan tâm, sau khi đem Kha Nhiễm nhét vào tay anh, Thẩm Tư Gia liền xoay người chạy đi không quay đầu lại, anh bất đắc dĩ chỉ có thể nhận nhiệm vụ nguy hiểm này.

Ban đầu, anh muốn đem cô nằm ở ghế sofa, nhưng ai ngờ, Bạc Kha Nhiễm la hét nằng nặc muốn lên giường ngủ, anh không còn lựa chọn nào khác, đành để cho cô nằm trên giường mình cả một buổi chiều.

Bạc Kha Nhiễm nằm nghiêng như vậy một lúc lâu, nửa người đã mỏi, vô cùng khó chịu.

Hơi thở của Thẩm Dữ đều đặn, không biết là đã ngủ hay chưa?

Nhưng quả thực người cô đã vô cùng mỏi, cô không thể quan tâm nhiều chuyện như thế, bắt đầu nhẹ nhàng di chuyển cơ thể, cố gắng xoa dịu nó đôi chút.

"Đã biết mỏi rồi sao?"

Giọng nói của Thẩm Dữ nhàn nhạt vang lên.

Động tác chuyển người của Bạc Kha Nhiễm lập tức dừng lại.

Chú chưa ngủ sao? Cô vô thức ghé mắt nhìn Thẩm Dữ.

Ừ.

Bạc Kha Nhiễm nhân cơ hội nằm thẳng người, nhịn không được liền thở dài thoải mái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!