Chương 7: (Vô Đề)

Thật ra thì Thẩm Dữ không thích ăn đồ ăn Hồ Nam cho lắm.

Chẳng qua là Kha Nhiễm cùng Tư Gia lại thích, nên dưới sự lôi kéo của hai người bọn họ, Thẩm Dữ bắt đầu từ từ tiếp xúc với các món ăn Hồ Nam.

Cô nghĩ rằng anh sống ở nước ngoài được bốn năm, có lẽ rất ít khi được ăn thứ thức ăn này mới đúng.

Thẩm Dữ nhìn thoáng qua cô một cái, anh mắt lóe lên một tia khác thường, cuối cùng vẫn trầm giọng Ừ một tiếng.Thím Trương có vẻ rất vui vẻ khi nhìn thấy Bạc Kha Nhiễm đến.

"Kha Nhiễm, cháu đến rồi à, sao hôm nay không thấy đi cùng với Tư Gia... Người này là?"

"Thím Trương nhìn Thẩm Dữ một cái."Đây là …Tiểu Thẩm, Tiểu Thẩm cháu về nước rồi à?

"Vâng, thím Trương, chào thím..."

A, cũng đã rất nhiều năm rồi không gặp mặt, quan hệ chú cháu của hai người thật tốt a, vừa trở về nước liền dẫn cháu gái đến dùng cơm.

Bởi vì Kha Nhiễm thường xuyên gọi Thẩm Dữ là chú nhỏ nên cho đến bây giờ thím Trương đều nghĩ cô là cháu gái của anh.

"Thím Trương, việc này… Chú ấy không phải là chú nhỏ của cháu đâu." Bạc Kha Nhiễm ngượng ngùng giải thích.

Sao?

"Thím Trương, vậy chúng cháu lên trước đây ạ."

"Được được, vẫn như lúc trước là phòng riêng, yên tâm đi."Sau khi tiến vào phòng riêng, máy điều hòa đã được mở sẵn, Bạc Kha Nhiễm liền chuẩn bị cởi áo khoác ngoài, nào biết ngón tay vừa mới chạm vào khuy cài áo, liền nghe Thẩm Dữ lên tiếng:

"Từ từ hẵng cởi áo, đợi trong phòng ấm lên một chút nữa đã".

Bạc Kha Nhiễm Vâng một tiếng rồi buông tay, anh rót một ly trà lúa mạch đưa cho cô:

Uống một ít trà.

Vâng ạ

Bạc Kha Nhiễm chu cái miệng nhỏ xinh uống trà, nhưng ánh mắt lại dừng trên ngón tay Thẩm Dữ đang lật menu.

Đôi tay thật xinh đẹp, nhìn thật giống như cảnh đẹp ý vui.

Lúc này, thím Trương gõ cửa tiến vào.

"Hai người muốn ăn gì nào?"

Thẩm Dữ đặt menu xuống bàn và nói với thím Trương:

"Cho cháu một con gà cay, đầu cá hầm ớt, súp cánh gà..."

Anh đọc một loạt thức ăn.

Bạc Kha Nhiễm đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, những món mà anh gọi đều là những món cô thích nhất.

Thẩm Dữ thấy vẻ mặt của cô hơi lạ, nghi hoặc hỏi:

"Sao vậy, toàn những món em thích ăn mà, không còn thích nữa sao?"

"Trong ấn tượng của anh, những món này đúng là những món cô thích ăn nhất mà. Bạc Kha Nhiễm vội vàng lắc đầu một cái:"Không phải, cháu rất thích.

Cô chỉ ngạc nhiên bởi trí nhớ của Thẩm Dữ thật sự quá tốt, đã bốn năm trôi qua, vậy mà anh vẫn còn nhớ rõ những món cô thích ăn như vậy.

Vậy thì tốt rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!