Chương 50: (Vô Đề)

Lúc tỉnh dậy một lần nữa, Bạc Kha Nhiễm phát hiện mình đã không còn ở trên ghế sofa phòng khách, mà là ở trên giường phòng ngủ, hơn nữa quần áo trên người cũng đã được đổi thành một bộ đồ ngủ thoải mái.

Trên tủ đầu giường là một ngọn đèn sáng màu cam hình ngôi sao, rèm cửa sổ phòng ngủ được kéo lại kín đáo, cũng không biết bây giờ là buổi chiều hay buổi tối.

Trên giường chỉ còn lại một mình cô, không hề thấy bóng dáng của Thẩm Dữ.

Bạc Kha Nhiễm từ trên giường ngồi dậy, liếc nhìn về phía cửa phòng.

Thẩm Dữ Cô gọi tên anh một tiếng, nhưng cũng không có ai đáp lại.

Bạc Kha Nhiễm nhíu mày một cái.

Chẳng lẽ anh đã đi ra ngoài?

Nghĩ như vậy, cô liền vén chăn lên chuẩn bị rời giường, nhưng khi bàn tay chỉ mới chạm vào một góc chăn, động tác ngay lập tức dừng lại.

Một chiếc nhẫn chẳng biết từ lúc nào đã được đeo vào trên ngón áp út bên trái của cô.

Chỉ là một chiếc nhẫn đơn giản, không họa tiết cầu kỳ, nhưng lại đặc biệt xinh xắn tinh xảo, kích thước vừa vặn đeo ở ngón tay cô.

Nhìn vào nó, không hiểu sao đôi mắt Bạc Kha Nhiễm bỗng trở nên ửng đỏ, chua xót, giây tiếp theo, nước mắt không thể khống chế được cứ thế rơi xuống.

Nếu như là trước kia, cô vẫn một mực không thể hiểu nổi, tại sao những cô gái khi nhận được chiếc nhẫn từ người đàn ông đều phải khóc, không phải họ nên cảm thấy thật hạnh phúc hay sao?

Nhưng ở trong khoảnh khắc này, chỉ trong một giây này, cô liền hiểu rõ tất cả.

Sở dĩ rơi nước mắt là bởi vì tình yêu.

Chiếc nhẫn kia tuy nhỏ bé nhưng nó lại là thứ tốt đẹp nhất trên thế giới dùng để biểu đạt tấm lòng của bản thân đối với người mình yêu.

Cạch.

Đúng lúc này, cánh cửa phòng ngủ được bật mở, Thẩm Dữ trên tay bưng một ly nước từ bên ngoài đi vào.

Anh vừa mới bước vào thì đã nhìn thấy một người con gái đang ngồi trên giường khóc thật thương tâm, bờ vai cô độc không ngừng lay động.

Nhiễm Nhiễm?

Anh sải bước tới chỗ cô.

Đem ly nước đặt ở trên tủ đầu giường, anh ngồi trên mép giường, hai tay đặt lên bả vai mảnh khảnh.

"Có chuyện gì vậy, tại sao lại khóc?"

Bạc Kha Nhiễm nhìn anh bằng đôi mắt đẫm lệ, hốc mắt đều một màu đỏ ửng, hàng mi dày ẩm ướt, trên gương mặt còn vương lại những giọt lệ chưa khô.

Thẩm Dữ đau lòng dùng ngón tay lau đi những giọt nước mắt trên má cô.

Cô đưa tay đến trước mặt anh, khi nhìn thấy chiếc nhẫn đang đeo trên ngón tay áp út của cô, anh đột nhiên hiểu rõ.

Hóa ra là vì nó.

Anh... Đeo.. ? Bạc Kha Nhiễm nức nở hỏi.

"Nếu không phải anh thì là ai, trên thế giới này trừ anh còn có ai có thể đeo cho em, bất cứ ai cũng không thể."

"Thẩm Dữ nghiêm túc nói."Bá... Đạo...Anh chỉ bá đạo đối với một mình em mà thôi. Anh vươn tay ôm cô vào lòng, cô thật gầy, ôm vào cảm giác thật nhỏ bé.

Thẩm Dữ đưa tay nắn bóp ngón tay nhỏ nhắn của cô, Bạc Kha Nhiễm lúc này mới chú ý, trên ngón tay áp út của anh cũng đeo một chiếc nhẫn cùng kiểu dáng với cái của cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!