Âm thanh nhàn nhạt của Thẩm Dữ vang lên, thật dễ như trở bàn tay bắt được điểm yếu của cô, Bạc Kha Nhiễm lập tức không vùng vẫy.
"Không sao, chúng ta cùng nhau đi vào."
Giọng anh dường như có một tác dụng an ủi tuyệt vời, trái tim đang thấp thỏm của Bạc Kha Nhiễm trở nên bình tĩnh, khiếp sợ trong lòng tan đi không ít.
Thẩm Dữ hiểu được những thay đổi nhỏ xíu trên khuôn mặt của cô, đôi môi từ đầu đến cuối một đường thẳng bỗng nâng một vòng cung nhỏ.
Vì vậy, một tay anh nắm lấy tay cô, một tay đẩy cánh cửa mở ra, đôi mắt của mọi người trong phòng bỗng nhiên lập tức rơi vào trên người của họ.
Bạc Lập thấy Bạc Kha Nhiễm, ông nói với cô rằng phải đến lúc bảy giờ, tuyệt đối không được đến đến trễ, vậy mà cuối cùng cô vẫn đến trễ, sắc mặt ông vừa trầm xuống, bỗng nhiên nhìn thấy hai người tay trong tay, sửng sốt một hồi lâu.
Bạc Kha Nhiễm nhìn thấy rõ ràng biểu tình trên khuôn mặt của Bạc Lập.
Đôi khi, cô cảm thấy bố cô có thể là một con tắc kè hoa bởi vì tốc độ biến đổi biểu cảm trên khuôn mặt của ông ấy không ai có thể địch nổi.
"A Dữ, Nhiễm Nhiễm, hai đứa đến rồi?"
Thẩm Quan mở miệng.
Thẩm Quan là cha của Thẩm Dữ, ông vừa lên tiếng Bạc Kha Nhiễm mới chú ý trên bàn ăn đều là trưởng bối của hai người bọn họ.
Bố mẹ cô, bố mẹ Thẩm Dữ và ông của anh.
Sự hiện diện của họ đã xác nhận đầy đủ những dự liệu trong lòng của Bạc Kha Nhiễm.
"Con vừa vặn gặp Nhiễm Nhiễm ở dưới lầu nên để cho cô ấy chờ con cùng đi, chúng con đến muộn, thật xin lỗi" Thẩm Dữ khiêm tốn lễ độ mở miệng giải thích.
Bạc Kha Nhiễm ngẩng đầu nhìn Thẩm Dữ.
Người đàn ông này khi nói dối thật sự mặt không đổi sắc, nhưng cũng bởi vì lời nói của anh ta, cuộc khủng hoảng của cô đã hoàn toàn được dỡ bỏ.
Cô khôn khéo cúi người hỏi thăm sức khỏe với các vị trưởng bối trên bàn.
"Tiểu Nhiễm, đứa bé ngoan, mau tới đây ngồi." Thẩm Trường Kiến hiền hòa nói.
Thẩm Trường Kiến là ông nội của Thẩm Dữ. Ông nội của Bạc Kha Nhiễm mất khi cô mới mười tuổi, mà Thẩm Trường Kiến từ nhỏ đã rất thương cô nên cô cũng có tình cảm sâu sắc với vị trưởng bối này.
Ngay khi cô bước tới, Thẩm Dữ nghiêng người chu đáo giúp cô kéo ra một chiếc ghế, chờ cô ngồi xuống, lúc này anh mới ngồi vào vị trí của mình.
Một lúc sau, cánh cửa căn phòng được mở, người phục vụ bắt đầu mang lên thức ăn lên.
"A Dữ, nghe nói cháu đã về nước mấy tháng bọn chú cũng không đến gặp mặt một lần, cũng là do quá bận rộn." Bạc Lập nói.
"Chú Bạc nói gì vậy, cháu là vãn bối, là cháu không chu đáo, vốn dĩ nên đến thăm ngài."
Bạc Lập cười cười,
"Không sao, không sao, tuổi trẻ mà, bận bịu sự nghiệp là chuyện bình thường".
Những người lớn tuổi đang nói chuyện, Bạc Kha Nhiễm cũng không thể chen lời vào, ngoại trừ những lúc hỏi cô, còn lại cô chỉ vùi đầu ăn cơm, xem như chính mình không tồn tại.
"A Lập, thời gian trước chú có nằm mơ thấy bố cháu." Thẩm Trường Kiến đột nhiên mở miệng.
Trong lòng Bạc Kha Nhiễm đột nhiên lộp bộp một tiếng, cuối cùng cũng nhắc tới đề tài này.
Biểu cảm của Bạc Lập ngay lập tức mang vẻ kính trọng,
"Bố cháu đã nói gì ạ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!