Khóe miệng mang theo nụ cười của Bạc Kha Nhiễm theo bản năng trở nên cứng ngắc, nhưng chỉ một giây kế tiếp, cô đã đổi sang thành một nụ cười lấy lòng, nghiêng đầu chớp chớp mắt nhìn tới nhìn lui Thẩm Dữ.
Lạch cạch.
Đó là âm thanh cởi dây an toàn.
Cô vừa mới nghiêng đầu lại, cổ tay đã người kéo qua, theo phản xạ có điều kiện rơi vào vòng tay của Thẩm Dữ.
Thẩm Dữ một tay giữ chặt lấy cổ tay cô, một tay đè chặt sau gáy.
Thẩm Dữ... Ưm...
Những lời lấy lòng của cô còn chưa kịp thoát ra khỏi miệng, nụ hôn của anh đã ấn xuống.
Đôi môi ấm áp đặt lên đôi môi mềm mại của cô, dùng sức xoay tròn một chút, liền mạnh mẽ tách hàm răng đang cắn chặt của Bạc Kha Nhiễm, đẫu lưỡi nhanh chóng xông thẳng vào khoang miệng.
Nụ hôn của anh vừa mãnh liệt vừa bá đạo khiến cô gần như không thể thở được, việc nuốt xuống cũng trở nên khó khăn.
"Thẩm... Thẩm... Dữ..." Cô đứt quãng gọi tên.
Nhưng mà người này căn bản giống như không nghe được giọng nói của cô.
Đầu lưỡi mềm dẻo quấn vào miệng cô như một cơn cuồng phong lướt qua quét sạch mọi thứ, vội vàng nghiền ép rồi mút mát.
Sống mũi cao của anh chạm vào gò má Bạc Kha Nhiễm, cô không hề nhắm mắt, tựa sát vào cô như vậy, lông mi của anh cũng sắp quét trên mặt cô.
Lông mi của một người đàn ông lại còn dài hơn so với của người phụ nữ, khó trách những người hâm mộ anh lại nói rằng anh thật sự xinh đẹp.
Bạc Kha Nhiễm đang nhìn chăm chú, nhưng không nghĩ đến đôi mắt đang nhắm chặt của anh lại đột nhiên mở ra một chút.
Cô chìm sâu vào đôi mắt như một hồ nước thăm thẳm ấy.
Đôi mắt thường ngày khó hiểu lạnh lùng, lúc này bỗng trở nên tình ý triền miên lạ thường.
Trái tim Bạc Kha Nhiễm đột nhiên sợ hãi.
Cô không thể không tiến lại gần anh hơn, chẳng biết từ lúc nào đã rời khỏi lòng bàn tay anh, bàn tay vòng qua eo anh, ôm lấy bờ vai dày rộng của người trước mặt.
Bạc kha Nhiễm bị anh hôn đến bách chuyển thiên hồi, chân tay trở nên vô lực, yếu ớt dựa vào trên người anh, đem gò má nóng bỏng đặt bên bờ vai rắn chắc.
Thẩm Dữ. Cô một bên gọi tên, một bên nhào nặn ngón tay anh.
Ừ?
"Thực ra thì anh vừa rồi chỉ là tìm một cái cớ để hôn em thôi đúng không?"
Thẩm Dữ, .........
"Lần trước em cũng khen anh xinh đẹp, sao không thấy anh tức giận, nhưng vừa rồi… Anh nhất định là đang kiếm cớ để hôn em." Âm thanh Bạc Kha Nhiễm nhẹ nhàng, nhưng tại sao anh lại nghe trong đó mơ hồ có chút đắc ý nhỉ.
Thẩm Dữ có chút bất đắc dĩ, sau này anh phải bảo Lục Hi Hòa cách xa Nhiễm Nhiễm nhà anh một chút, hay là tìm Kỷ Uấn Chi nói chuyện một chút?
Tuy nhiên sau khi suy nghĩ cẩn thận một chút, anh đã thay đổi ý định, cái tên nhị cẩu Kỷ Uấn Chi này cái gì cũng tốt nhưng chỉ có bao che người nhà là lợi hại, tính tình ranh mãnh của Lục Hi Hòa có thể trở nên vô pháp vô thiên như vậy, chỉ sợ cũng là do tên nhị cẩu này cưng chiều mà thành, nếu anh tìm hắn, nói không chừng còn bị hắn ta oán hận một trận.
Đối với cặp vợ chồng phúc hắc này, anh thật sự không chọc nỗi.
Vẫn là quên chuyện đó đi thì hơn.
"Tại sao anh không nói chuyện, nếu anh không nói lời nào chứng tỏ anh ngầm thừa nhận, thật không nghĩ anh lại toan tính như vậy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!