Thẩm Dữ cảm nhận được người trong ngực mình hô hấp thay đổi nhanh chóng, mở miệng trêu chọc cô:
"Thở hổn hển như vậy sao?"
Bạc Kha Nhiễm không nói nên lời.
Không khí trong miệng cô gần như bị anh cướp mất không còn lại chút nào, cô có thể không thở như vậy sao?
Cho đến khi hơi thở của cô gần như trở lại bình thường, lúc này cô mới trả lời:
"Lát nữa chúng ta về nhà sao?"
"Ừ, dọn dẹp một chút chúng ta trở về nhà."
Bạc Kha Nhiễm thích Thẩm Dữ nói với cô hai chữ về nhà, bởi vì đó là ngôi nhà của cô và anh.
Là một thế giới hoàn toàn thuộc về hai người họ.
"Sau đó em muốn ăn cơm do đích thân anh làm."
Thẩm Dữ mỉm cười hôn lên chóp mũi cô một cái, nói:
"Bữa sáng em còn chưa ăn, chờ lâu như vậy không thấy đói bụng sao?"
Bạc Kha Nhiễm một lần nữa áp chặt gò má cô vào lồng ngực anh.
"Đói, nhưng cũng chỉ muốn ăn cơm anh làm."
Bọn họ đã kết hôn cũng được hơn ba tháng, nhưng trong ba tháng qua, cô cũng chỉ mới được ăn một bữa sáng anh làm mà thôi.
Có thể làm một bữa sáng ngon miệng như thế, chắc hẳn bữa trưa và bữa tối cũng sẽ không kém đâu nhỉ.
Mặc dù Thẩm Dữ luôn đối với cô cưng chiều hết mực, nhưng ở một số khía cạnh nào đó, anh cũng sẽ không nhượng bộ.
"Trở về nhà anh sẽ nấu bữa trưa cho em, nhưng bữa sáng nhất định phải ăn."
Bạc Kha Nhiễm sờ sờ cằm giả bộ suy nghĩ:
Được rồi.
Cô dịch dịch người trên bệ cửa sổ một chút:
Em muốn đi xuống.
Thẩm Dữ hiểu ý, hai tay đặt nơi eo cô dùng sức một chút liền đem người vững vàng đặt trên mặt đất.
Bạc Kha Nhiễm ném chiếc chăn đang quấn chặt trên người cho anh:
Nóng quá.
Anh duỗi tay một cái, dễ dàng bắt lấy cái chăn cầm chắc trong tay.
Bạc Kha Nhiễm mỉm cười:
"Chúng ta thu dọn đồ đạc ngay đi."
Thẩm Dữ vừa đặt chiếc chăn ngay ngắn lại trên giường vừa nói:
"Ăn sáng xong mới thu dọn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!