Cô chỉ vừa mới ngồi xuống đã thấy bàn tay của anh duỗi về phía mình, cô liếc nhìn anh một cái rồi thản nhiên đưa cả hai cánh tay đặt lên bàn.
Muốn nắm tay cô sao, có bản lĩnh thì tới đây nắm đi, tay cô đặt ở đây này.
Bạc Kha Nhiễm cho anh một ánh mắt khiêu khích.
Tuy nhiên, ánh mắt khiêu khích này rơi vào trong mắt Thẩm Dữ lại trở thành một đứa trẻ đang giận dỗi, nhất thời khiến cho anh dở khóc dở cười.
Nhưng mà…
Anh có cái gì không dám.
Người không muốn công khai cuộc hôn nhân này cũng không phải là anh, nếu như cô còn không sợ, vậy thì anh còn sợ cái gì?
Vì vậy, Thẩm Dữ thực sự nhấc tay từ từ đưa về phía cô.
Bạc Kha Nhiễm nhìn thấy động tác này của anh, nụ cười nơi khóe miệng nhất thời trở nên cứng đờ.
Người này…
Thật không biết xấu hổ.
Ngay khi cánh tay anh sắp chạm vào cạnh bàn, Bạc Kha Nhiễm chợt đưa tay rụt xuống, đây chính là điều Thẩm Dữ mong muốn, tay cô vừa rơi xuống, ngay lập tức đã được giữ chặt bởi bàn tay ấm áp của anh.
Bạc Kha Nhiễm ở dưới gầm bàn đang cố gắng muốn rút về nhưng lòng bàn tay cô thật giống như đang bị Thẩm Dữ dính chặt, cố gắng thế nào cũng không thể tránh thoát.
Đừng làm rộn.
"
Thẩm Dữ đột nhiên ghé lại gần tai cô, nhẹ giọng nói.
Bạc Kha Nhiễm giật mình một cái, ngay lập tức quên mất đi giãy giụa.
Sao anh có thể cả gan như thế?
Thật ra thì trong mắt những người bên cạnh, Thẩm Dữ cũng chỉ là nghiêng đầu một chút, những lời nói của anh nói với Bạc Kha Nhiễm, chỉ vừa đủ để cho hai người họ nghe thấy.
Cố Hựu đặt ly rượu đang cầm trong tay xuống, nghiêng người vừa định nói vài câu với Bạc Kha Nhiễm, nhưng trong khoảnh khắc quay người ấy, anh lại nhanh mắt nhìn thấy bí mật về hai bàn tay đang nắm chặt nhau dưới bàn.
Vị đạo diễn luôn lạnh lùng và kiêu ngạo của họ lại len lén ở dưới bàn nắm tay Bạc Kha Nhiễm!!
Cố Hựu thiếu chút nữa sửng sốt đến rớt cằm.
Lá gan của hai người này cũng thật lớn?
Ngay khi anh ta đang nhìn đến thất thần, thì bất thình lình nhận ra được một ánh mắt sắc bén chiếu đến trên người mình, sau lưng Cố Hựu rùng mình một cái, không hiểu như thế nào trong đầu lại nghĩ đến một câu nói.
"Ánh mắt của Tử thần."
Anh cứng ngắc ngẩng đầu nhìn về phía
"Ánh mắt của Tử thần."
Thẩm Dữ.
Ánh mắt của Thẩm Dữ dừng lại lên người anh một giây, rồi lại nhìn xuống dưới bàn hai giây, nhưng cũng chỉ trong ba giây ngắn ngủi ấy đủ để cho Cố Hựu lĩnh ngộ.
Anh lặng lẽ di chuyển mông mình về phía trước một chút.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!