Chương 42: (Vô Đề)

Bạc Kha Nhiễm nghĩ nghĩ, chắc có lẽ là do bố cô đang cảm thấy cực kỳ mất mặt.

Trước kia cô quả thực rất sợ Bạc Lập, nhưng chỉ cần vừa hồi tưởng lại cảnh tượng lúc ấy ông uống say chỉ vào Thẩm Dữ mắng xối xả, cô thật sự không thể nhịn được cười.

Vì vậy, cô đã thật sự bật cười thành tiếng, khiến cho A Miên đang đứng bên cạnh cô liếc nhìn mấy lần.

"Chị, chị đang cười cái gì vậy?"

Bạc Kha Nhiễm nhìn về phía A Miên, nói:

"Cũng không có gì, chỉ là chị đang nghĩ đến một câu chuyện buồn cười mà thôi."

A Miên a một tiếng, vừa đang định hỏi là chuyện gì thì bỗng nhiên vang lên một âm thanh: 

"Kha Nhiễm, Kha Nhiễm."

Cố Hựu vừa kêu tên cô vừa sải bước đi về hướng hai người.

Có chuyện gì vậy? Bạc Kha Nhiễm nhìn về phía anh ta.

Cố Hựu cùng với A Miên gật đầu chào hỏi nhau một cái, sau đó ngồi chiếc ghế bên cạnh Bạc Kha Nhiễm, thuận tay đưa cho cô một chiếc cốc giữ nhiệt.

Bạc Kha Nhiễm kinh ngạc mở to hai mắt.

Cái cốc giữ nhiệt màu đen này… Sao lại giống... Giống với cái của Thẩm Dữ như thế này. 

Cố Hựu tất nhiên nhìn thấy sự kinh ngạc trong ánh mắt của cô, anh đem chiếc cốc đẩy về phía cô, sau có nhìn về phía Thẩm Dữ đang đứng ở đó nhíu mày một cái, tỏ ý rõ ràng.

Anh đã biết chuyện…

Tôi với Thẩm Dữ...

Bạc Kha Nhiễm còn chưa dứt lời, Cố Hựu ngay lập tức từ trên ghế bật dậy, vội vàng khoát tay với cô:

"Tôi không biết, chuyện gì tôi cũng không biết hết." Nói xong, liền dứt khoát rời đi, thậm chí còn không quay đầu lại.

Biết cái gì?

Anh đây không biết Thẩm Dữ cùng Bạc Kha Nhiễm đang bí mật nói chuyện yêu đương.

Mối quan hệ giữa hai người như thế nào?

Anh thực sự không biết!!!

Bạc Kha Nhiễm mờ mịt sững sờ, cô còn chưa nói hết mà, sao Cố Hựu lại một mực khẳng định anh ta không biết chứ?

Cô nhíu mày một cái, chuyện này chắc chắn không đơn giản như vậy.

Ánh mắt cô lại tới xuống chiếc cốc giữ nhiệt màu đen đang đặt trên bàn mà Cố Hựu đưa tới, đưa tay ra cầm lấy nó ở trong tay, vừa mới mở nắp ra, một hương nồng nàn của đường đỏ Sơn Tra liền xông thẳng vào mũi cô.

Đường đỏ Sơn Tra??

Bạc Kha Nhiễm có chút nghi ngờ, tại sao Thẩm Dữ đang yên đang lành lại đưa cho cô đường đỏ Sơn Tra?

Ngay khi cô đang ngẩn người suy nghĩ, thì điện thoại di động trên bàn rung lên một tiếng.

Là tin nhắn WeChat của Thẩm Dữ.

"Hôm nay là ngày hai mươi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!