Chương 41: (Vô Đề)

"Lão gia, phu nhân, cậu Thẩm đến."

"

Bạc Kha Nhiễm theo bản năng quay lại nhìn, quả nhiên thấy Thẩm Dữ đang đi ở phía sau thím Lý.

Anh còn chưa thay quần áo, trên người anh vẫn là bộ đồ mà cô nhìn thấy ở trường quay, chắc có lẽ sau khi kết thúc công việc, anh đã đi thẳng đến nơi này.

Bàn tay Bạc Kha Nhiễm đang đặt dưới bàn vô thức nắm chặt thành quả đấm.

Thẩm Dữ nhìn một cái liền có thể nhìn thấy Bạc Kha Nhiễm đang ngồi đó, nhìn đôi mắt mơ hồ ửng đỏ của cô, không khỏi cảm thấy đau lòng, anh dịu dàng mỉm cười với cô một cái, ra hiệu cho cô đừng sợ hãi.

Bạc Kha Nhiễm trong nháy mắt cảm thấy chóp mũi chua xót, thật ra thì vừa rồi cô vẫn ổn nhưng lúc này đây vừa nhìn thấy Thẩm Dữ, liền làm thấy có chút ủy khuất.

Thẩm Dữ mím môi một cái, sải bước đi về phía bàn ăn.

Bố, mẹ.

Đầu tiên anh chào hỏi Bạc Lập cùng Hạ Thời Xuân.

Hạ Thời Xuân Ừ, đến đây.

Thẩm Dữ vừa đến kịp lúc, điều này khiến cho bà cảm thấy yên tâm không ít, đối với cha con nhà này, bà thực sự không có cách nào.

Bạc Lập nhìn anh một cái, nhàn nhạt nói:

Ngồi xuống đi.

Thẩm Dữ ngồi xuống chiếc ghế ở bên cạnh Bạc Kha Nhiễm, vừa mới ngồi xuống, anh lập tức đưa tay nắm thật chặt bàn tay đang đặt trên đầu gối của cô.

Giây tiếp theo, anh nhíu mày một cái, bàn tay này còn lạnh hơn cả trong tưởng tượng của mình, nghĩ đến đây, anh không khỏi nắm chặt thêm mấy phần.

Bạc Kha Nhiễm cúi đầu, lặng lẽ nhìn hai bàn tay đang đan chặt vào nhau, quả nhiên Thẩm Dữ chính là bùa hộ mệnh của cô.

"Không phải công việc rất bận rộn sao?"

"Thẩm Dữ vẫn nở một nụ cười trên khuôn mặt:"Bận rộn thì bận rộn, nhưng mà công việc phía dưới còn có mấy người Dương Cánh lo liệu.

"Bố còn tưởng hai đứa bận bịu đến nỗi ngay cả bữa cơm cũng không có thời gian để ăn."

"Bạc Lập hừ lạnh một tiếng. Thẩm Dữ cảm thấy được bàn tay nhỏ bé của Bạc Kha Nhiễm ở trong lòng bàn tay rộng lớn của anh hơi co lại, càng thêm nắm chặt bàn tay cô."Bố, làm sao có thể bận đến nỗi không có thời gian ăn cơm chứ, chỉ có điều con là một đạo diễn, còn Nhiễm Nhiễm là diễn viên chính, hai người bọn con là nhân vật chủ chốt, hiển nhiên đòi hỏi yêu cầu cao hơn người khác một chút, dẫu sao chỉ có thể lấy mình làm tấm gương mẫu mực mới có thể yêu cầu nghiêm khắc những người phía dưới, bố, người cũng là lãnh đạo, người nói đạo lý này có đúng hay không ạ?

Bạc Kha Nhiễm bình tĩnh liếc Thẩm Dữ một cái.

Lời này của anh thực sự là quá hay.

Đầu tiên cho thấy mình là một người bận rộn, nhưng cũng không giống như bố cô nói, bận đến mức không ăn được một bữa cơm.

Thứ hai còn nói bởi vì anh là một đạo diễn, cô là nhân vật chính, hai người ở đoàn làm phim chiếm một vị trí quan trọng, không thể bởi vì vấn đề cá nhân mà ảnh hưởng đến những người khác.

Thứ ba chính là sự thông minh của Thẩm Dữ, đưa vấn đề này thành công chuyển sang cho ông, mặc dù nghề nghiệp của bọn họ không giống nhau, nhưng chức vị đều như nhau, đều là người lãnh đạo.

Bạc Kha Nhiễm dè dặt liếc nhìn Bạc Lập một cái, quả nhiên sắc mặt bố cô hơi trầm xuống nhưng ông cũng là người thường xuyên nhắc đi nhắc lại đạo lý này, lời nói này của Thẩm Dữ thật khiến ông không thể nào phản bác lại.

Hạ Thời Xuân dĩ nhiên cũng nhìn thấy sắc mặt của Bạc Lập, mặc dù trên mặt không hề tỏ ra bất kỳ thái độ nào nhưng chắc chắn trong lòng đã sớm vỗ tay bộp bộp bộp cho lời nói của Thẩm Dữ.

Bạc Lập ừ một tiếng.

"Chính là đạo lý này."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!