Nhìn một chút, cô đột nhiên hét vào trong gương mắng.
Khốn kiếp.
Khốn kiếp.
Bởi vì vẫn chưa hết giận, cô lại tiếp tục mắng chừng mấy tiếng, chờ khi mắng đủ rồi, tay cũng đã khô, hít vào một hơi thật sâu, ổn định lại tâm tình, lúc này mới xoay người đi ra ngoài.
Nhưng mà, cô vẫn còn chưa kịp ra ngoài, đã thấy Thẩm Dữ đang tựa vào cánh cửa, hai bàn tay lười biếng đút vào trong túi, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu nhìn cô.
Trong nháy mắt hô hấp của Bạc Kha Nhiễm trở nên đình trệ, nhìn vào vẻ mặt này của anh, cô cũng biết những lời nói vừa rồi của cô anh nhất định đã nghe thấy.
Nhưng cũng bởi vì cái biểu tình tựa tiếu phi tiếu này của anh, Bạc Kha Nhiễm càng cảm thấy nỗi tức giận của mình không có chỗ nào phát tiết.
Cô mắng anh đấy, thì sao nào?
Thu lại cảm giác hốt hoảng mấy giây trước, cô ngẩng đầu nhìn anh một cái, chuẩn bị vượt qua anh rời đi.
Nhưng có một điều Bạc Kha Nhiễm đã không nghĩ đến, người trước mặt có đồng ý để cho cô rời đi hay không.
Cô vừa mới bước chỉ một bước, cổ tay đã bị một bàn tay nóng bỏng nắm giữ.
Đi đâu vậy?
Bạc Kha Nhiễm theo bản năng muốn vùng vẫy thoát khỏi cánh tay của anh, nhưng người đàn ông hết lần này đến lượt khác dùng với một lực vừa phải, không tạo ra một cảm giác đau đớn, cũng không để cho cô dễ dàng thoát ra.
Một ngọn lửa không tên tự nhiên bùng phát ở trong lòng, Bạc Kha Nhiễm dứt khoát phá vỡ bức tường thành đang vây chặt bản thân mình.
"Không cần anh quan tâm, buông ra."
"
Thẩm Dữ kinh ngạc nhướng này, một chút hứng thú đang xao động trong ánh mắt.
Hình như đây là lần đầu tiên Bạc Kha Nhiễm nổi giận với anh?
Chẳng qua là, cô rõ ràng đang nổi giận, nhưng tâm tình của anh bỗng nhiên cảm thấy thoải mái lạ thường.
Khóe miệng anh khẽ nhếch lên, cánh tay đang giữ lấy cô dẫn cô đi vào nhà vệ sinh.
Bạc Kha Nhiễm lập tức trợn tròn hai mắt.
Đây là... Phòng vệ sinh nữ...
Cũng chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, Bạc Kha Nhiễm nghe được một tiếng cạch
", cánh cửa phòng vệ sinh bị Thẩm Dữ khóa trái, cảm giác toàn thân bỗng trở nên nhẹ bẫng, anh đã nhấc bổng cô lên sau đó đặt ngồi trên bồn rửa tay."Anh..."
Cô ngay lập tức không thể thốt ra thành lời, toàn thân cũng còn chưa thể phản ứng kịp.
Thẩm Dữ nhìn vẻ mặt hơi mơ màng của Bạc Kha Nhiễm, không hề báo trước sáp lại gần, đôi môi đặt trên cái cổ trắng nõn tinh xảo người trước mặt.
Bạc Kha Nhiễm cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh kề sát nơi cô, bàn tay vô thức nắm chặt, muốn đẩy anh ra nhưng lại nghe thấy được anh dán chặt vào cổ mình, thấp giọng hỏi.
"Buông ra? Làm sao có thể buông ra? Bạc Kha Nhiễm sửng sốt hai giây, lửa giận trong lòng còn chưa được dập tắt, cô cố ý quay đầu sang chỗ khác, giọng nói vẫn rất mãnh liệt."Nên buông như thế...
"Lời nói của cô còn chưa kết thúc, lại nghe thấy âm thanh trầm thấp của người nọ mang theo một chút bất đắc dĩ nhưng vẫn hết mực cưng chiều."Không thể buông tay.
"Trái tim Bạc Kha Nhiễm bỗng trở nên tê dại, cô cắn môi một cái không tiếp lời."Em vẫn còn đang giận anh sao?Tại sao lại phải giận anh?Nếu không phải như vậy, tại sao một ngày nay em đều không để ý anh, ngay cả một ánh mắt cũng không nhìn anh?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!