Chương 35: (Vô Đề)

Ngọc Khê nhìn Minh Châu đang đứng trước mặt, trên người mặc áo tơ lụa màu hồng, váy được trang trí bằng những đường viền ánh kim phác họa hoa văn, khuôn mặt trắng trẻo giản dị được phủ lên một lớp trang điểm tinh tế.

Một Minh Châu như vậy đối với Ngọc Khê hoàn toàn xa lạ.

Ánh mắt của cô ấy cũng không còn trong suốt như trước kia, bên trong ấy chỉ còn những cơn sóng ngầm đang chực chờ tuôn trào, là ham muốn quyền lợi. Cũng phải, dẫu sao loại dục vọng này một khi đã nắm giữ được trong tay, rất khó có thể buông xuôi.

Minh Châu trở nên như vậy, trong lòng Ngọc Khê sớm đã có dự cảm, chẳng qua như cũ vẫn ôm một tia hy vọng mong manh.

"Không có, mỗi người đều có một sự lựa chọn của riêng mình, ta không có quyền đi phán xét lựa chọn của ngài."

"Ngọc Khê nhàn nhạt trả lời."A Khê, có phải trong lòng tỷ vẫn còn giận muội hay không?

Ngọc Khê không nói chuyện chẳng qua chỉ nhàn nhạt nhìn nàng ấy.

Minh Châu bị ánh mắt như vậy của Ngọc Khê nhìn có chút không được tự nhiên, ánh mắt ấy quá mức bình tĩnh, quá mức dửng dưng, không bất kỳ ai có thể đoán được ý nghĩ chân thật trong nội tâm của nàng.

"Minh Châu phu nhân chê cười, ngài là Thái tử phu nhân, Ngọc Khê chẳng qua chỉ là một cung nữ nho nhỏ, làm sao có thể tức giận với ngài?"

A Khê, tỷ đừng như vậy có được không, đừng không để ý đến muội như vậy, tỷ biết rõ muội không thể không có tỷ, chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tình như tỷ muội ruột thịt.

Tỷ muội?

Ngọc Khê cười giễu một cái.

Giọng nói của Minh Châu đột nhiên dừng lại.

Ngọc Khê lạnh nhạt nhìn nàng.

"Nếu như ngài thật sự xem ta là tỷ muội của ngài, ngài đã không lợi dụng ta để giúp Thái tử tính kế lên người Tam hoàng tử."

"Hô hấp của Minh Châu hơi chậm lại, nàng khó khăn mở miệng."Tỷ... Tỷ đã biết?

"Ngọc Khê nhìn thấy nàng ấy như vậy, không còn muốn tiếp tục."Nếu phu nhân không còn gì dặn dò, nô tỳ xin được cáo lui trước.

Ngọc Khê hơi cúi người chào, sau đó xoay người rời đi.

Minh Châu nhìn tấm lưng thon gầy nhưng đầy kiên định của Ngọc Khê, trong đáy mắt dần dần nổi lên một tầng sương mù, khi nàng lợi dụng nàng ấy, trong lòng cũng đã sớm đoán được kết quả của ngày hôm nay.

Nàng cùng Ngọc Khê từ nhỏ  lớn lên cùng nhau, tính cách của nàng ấy, nàng hiểu rõ hơn bất cứ ai, nàng vẫn luôn biết rằng Ngọc Khê hoàn toàn không giống người khác, cho đến tận bây giờ nàng chưa từng thấy qua dáng vẻ kinh hoàng thất thố của nàng ấy, bất kể đối mặt với chuyện gì nàng ấy đều tỏ ra bình thản như vậy.

Ngọc Khê đem đến cho mọi người xung quanh một cảm giác như dòng nước.

Ôn hòa, róc rách.

Nhưng nàng biết rõ, nàng ấy là nước, nhưng đồng thời cũng là băng.

Lạnh lùng, quyết đoán.

Kể từ hôm nay, nàng và Ngọc Khê sẽ không thể nào quay trở lại những ngày tháng như xưa, tình cảm mười mấy năm đến hôm nay hoàn toàn đứt đoạn.

"Phu nhân, chúng ta nên trở về thôi."

"

Sau lưng vang lên âm thanh của cung nữ, Minh Châu hồi phục lại tinh thần từ trong suy nghĩ, nàng khẽ nhúc nhích, hình bóng của Ngọc Khê cũng đã biến mất khỏi tầm mắt.

Nàng biết rõ Ngọc Khê sẽ không còn quay lại, nhưng nàng vẫn làm như vậy, có thất vọng, có áy náy, có buồn và xấu hổ, nhưng chỉ duy nhất là không có hối hận.

Nếu như cho nàng thêm một cơ hội, nàng cũng sẽ lựa chọn như thế thêm một lần nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!