Chương 33: (Vô Đề)

Nguyễn Lệ xoay người lại, nghi hoặc nhìn Bạc Kha Nhiễm, cô chỉ là mượn phòng vệ sinh một chút thôi mà, sao cô ấy lại bày ra vẻ mặt đó?

"Chuyện này... Em muốn đi tắm một chút."

"Chờ chị giải quyết xong em cũng có thể đi tắm mà."

Chị dùng phòng vệ sinh bên ngoài đi... Hơn nữa, không phải chị nói đang vội sao, em lại tắm lâu một chút… Bạc Kha Nhiễm tiến về phía Nguyễn Lệ mấy bước, ngường ngùng giải thích.

Nguyễn Lệ nhíu mày một cái, Bạc Kha Nhiễm tắm chậm, điều này cô cũng biết.

Vì vậy cô ghét bỏ nhìn Kha Nhiễm mấy lần, sau đó mới đi ra ngoài.

"Vậy em còn không mau đi đi."

A? Đi liền, đi liền." Bạc Kha Nhiễm cũng không dám trì hoãn lâu, lập tức đi vào phòng tắm, sau khi đi vào lập tức xoay người khóa trái cửa.

Sau khi làm xong, cô lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thật may chị ấy không đi vào, nếu chị ấy bước vào, hậu quả thực sự không thể nào tưởng tượng nổi.

Đang suy nghĩ linh tinh, cô mới sực nhớ ra trong phòng tắm lúc này còn có Thẩm Dữ, nhanh chóng xoay người lại.

Vừa xoay người Bạc Kha Nhiễm đã thấy một người đàn ông đang dựa người bồn rửa tay, trên mặt vân đạm phong khinh, khóe miệng cong cong nở một nụ cười nhàn nhạt nhìn cô.

Bạc Kha Nhiễm cảm thấy trên mặt mình tựa như bị phỏng rát cho dù bây giờ cô không hề nhìn thấy mình trong gương.

Thẩm Dữ đưa tay ra vẫy vẫy với cô, tỏ ý bảo cô đi về phía anh.

Bạc Kha Nhiễm nhìn vào bàn tay trắng tinh sạch sẽ không chút tì vết của anh, ngay lập tức bị thu hút, không tự chủ liền bước về phía anh.

Thấy cô ngoan ngoãn tiến lại gần mình, Thẩm Dữ đứng thẳng dậy, ngay khi cô chỉ còn cách mình mấy bước, anh bỗng nhiên đưa tay nắm lấy cánh tay cô, xoay người, hai cánh tay rắn chắc chống lên bồn rửa tay, đem cô giam giữ giữa vòng tay mình và bồn rửa.

Trái tim Bạc Kha Nhiễm bối rối, hô hấp đình trệ.

Gương mặt góc cạnh của anh ở gần trong gang tấc, cảm nhận được hơi thở đặc biệt của một người đàn ông trưởng thành, khiến trái tim cô càng đập nhanh hơn.

Cô khẽ cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt anh, mà hai cánh tay đang chống đỡ trên bồn rửa của anh từ lúc nào đã ôm chặt eo cô.

Nguyễn Lệ ở bên ngoài giải quyết xong liền đi vào.

"Kha Nhiễm, em vẫn còn đang tắm sao?"

Em… Em đang tắm...

"Vừa nói, cô vừa đưa tay đẩy Thẩm Dữ ra, sau đó với tay mở vòi nước. Không lâu sau, nhiệt độ nước dần dần tăng cao, hơi nóng cũng từ từ bốc lên mờ mịt, trong phòng tắm trở nên ẩm ướt và ấm áp. Thẩm Dữ nhìn Bạc kha Nhiễm đang co lại trong góc tường, đột nhiên cười một tiếng, hỏi cô:"Em không định tắm sao?

Bạc Kha Nhiễm ngẩng đầu nhìn Thẩm Dữ, gò má đỏ ửng.

"Không phải chỉ là tắm thôi sao." Thẩm Dữ đến gần cô, đôi môi dán lên dái tai cô, thì thầm.

Bạc Kha Nhiễm cảm thấy lỗ tai mình trở nên tê dại, cô lập tức đưa tay đặt lên ngực anh:

Anh đừng làm thế...

"Đừng làm thế nào? Hửm?"

Thẩm Dữ cười hỏi.Đừng để quần áo ướt...

"Bạc Kha Nhiễm nhỏ giọng lầm bầm. Nụ cười của Thẩm Dữ càng trở nên rạng rỡ hơn."Kha Nhiễm, em tắm nhanh lên, chúng ta phải đi sớm một chút. Nguyễn Lệ lại thúc giục lần nữa.

Em... Em biết... Cô hướng ra ngoài cửa đáp một tiếng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!