Từ không khí ấm áp của điều hòa trong xe đi ra, Bạc Kha Nhiễm theo bản năng kéo chặt chiếc áo khoác, thật lạnh.
Thẩm Dữ rút chìa khóa xe rồi bước tới.
"Được rồi, chúng ta đi thôi."
Vừa nói, Bạc Kha Nhiễm vừa chuẩn bị đi về phía trước, một giây kế tiếp, cánh tay bị người phía sau kéo lại, lòng bàn tay được bao quanh bởi một cảm giác ấm áp, sau đó Thẩm Dữ tiến lên phía trước, để cho bàn tay cô bỏ vào trong túi áo của anh.
Còn lạnh không?
Thẩm Dữ nghiêng đầu, khuôn mặt tràn đầy ôn nhu hỏi.
Bạc Kha Nhiễm nở một nụ cười ngượng ngùng, cô lắc đầu một cái.
Nhiệt độ từ lòng bàn tay anh thông qua sự dính chặt của da thịt, truyền đến bàn tay cô, ấm áp, có chút nóng bỏng, tạo nên một sự an tâm không thể nói thành lời.
Bạc Kha Nhiễm ngẩng đầu nhìn khuôn mặt kiên nghị của anh, đáy lòng trở nên mềm mại.
Cô chưa bao giờ nghĩ đến mình sẽ cùng ai nắm tay nhau trải qua quãng đời còn lại, nhưng đến bây giờ, cuộc đời còn lại của cô sẽ nắm chặt tay của một người trải qua những ngày tháng yên bình, mà người này chính là anh, Thẩm Dữ.
Cô thích những lúc được ở bên cạnh anh, chỉ cần được cùng anh ở chung một mái nhà, cô không cần phải lo lắng bất cứ chuyện gì nữa, chỉ cần được ở bên cạnh anh, khóe miệng cô có thể nở nụ cười cả ngày.
Bạc Kha Nhiễm chợt nhận ra.
Cô thích Thẩm Dữ.
Nghĩ đến điều này, trong lòng cô như có một dòng chảy ấm áp và xao động, Bạc Kha Nhiễm không khỏi nắm chặt lòng bàn tay ấm rộng của anh, cô muốn cả đời được anh dắt tay đi như vậy.
Thẩm Dữ cảm giác được Bạc Kha Nhiễm đáp lại, bàn tay mềm mại không xương đột nhiên đột nhiên dùng sức nắm chặt tay anh mang theo sự phụ thuộc mãnh liệt.
Đi thôi. Đôi mắt bình tĩnh của anh tràn ngập ánh sáng dịu dàng.
Bạc Kha Nhiễm không ngừng gật đầu.
Hai người nắm tay nhau như vậy sóng vai nhau xuyên qua nhà để xe dưới tầng hầm, đi về phía khách sạn.
Rạng sáng, trong sảnh khách sạn cũng không có nhiều người, hơn nữa hai người họ cũng khiêm tốn, nhanh chóng bước vào thang máy.
Em đi tắm trước đi.
Vừa vào cửa, Thẩm Dữ liền nói với cô.
Bạc Kha Nhiễm cũng không từ chối, ngoan ngoãn gật đầu, cầm quần áo ngủ đi về phía phòng tắm.
Sau khi Bạc Kha Nhiễm bước vào, biểu cảm trên khuôn mặt Thẩm Dữ từ từ trở nên thâm trầm, anh đứng bên cạnh cửa sổ, bình thản nhìn về phía xa xa.
Bên ngoài cơn mưa càng trở nên nặng hạt, lộp bộp đập vào trong cửa kính.
Lúc nãy ở bệnh viện, những lời bác sĩ Tống nói với bố anh, anh đều nghe được.
Trong hai năm qua, cơ thể Thẩm Trường Kiến liên tục trở bệnh, trong lòng anh cũng biết rõ, sinh lão bệnh tử là chuyện tất yếu của con người, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần, nhưng khi đặt chân đến bệnh viện, trái tim anh vẫn còn đó một sự hoảng loạn không thể kiểm soát.
Bạc Kha Nhiễm vừa bước từ trong phòng tắm ra liền thấy hình ảnh Thẩm Dữ đang đứng bên cửa sổ, dưới ánh đèn nhàn nhạt, dáng người của anh trở nên cao lớn nhưng vẫn phảng phất một chút gì đó cô đơn, tĩnh mịch.
Anh chỉ đứng như vậy, thậm chí ngay cả khi cô đi ra anh cũng không nghe thấy, trong lòng Bạc Kha Nhiễm nổi lên một trận chua xót, cô chậm rãi bước về phía anh.
Thẩm Dữ đang đắm chìm trong những suy nghĩ của chính mình, sau lưng bất ngờ có một trận ấm áp truyền đến, vòng eo được bao quanh bởi vòng tay của người phía sau, anh cúi đầu nhìn xuống cánh tay trắng nõn của người nọ.
Anh hiển nhiên biết rõ người đang ở phía sau lưng anh là ai, cô im lặng dùng hành động an ủi anh khiến cho lòng anh bỗng trở nên mềm mại, sau đó đưa tay ra bao lấy bàn tay của cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!