Chương 30: (Vô Đề)

Sau khi nhìn thấy cử chỉ ra hiệu của Dương Cánh, cô ngay lập tức nhập vai vào nhân vật của mình, đi về phía đám người Lục Hi Hòa.

Ngọc Khê thấy một đám đông đang cãi nhau hỗn loạn, cũng không dừng bước đứng lại.

Trong cung điện này, có thể bảo toàn chính bản thân mình đã là một điều chẳng dễ dàng, cô cũng không phải là thánh nhân, gặp chuyện bất bình liền dừng lại cứu giúp.

Ngay khi cô chuẩn bị coi như không nhìn thấy chuyện gì bước qua đám đông, một khuôn mặt quen thuộc đập vào mắt cô.

Minh Châu?

Ngọc Khê đột nhiên dừng lại bước chân, thực sự là Minh Châu.

A Châu.

Những người kia còn đang tranh cãi nhanh chóng dừng lại.

Có thể nói rằng, người mà Ngọc Khê quý trọng nhất, không ai khác chính là người cùng cô từ nhỏ sống nương tựa lẫn nhau – Minh Châu.   

"Muội đang làm gì vậy?"

A Bích dừng động tác đang kéo Minh Châu, nhìn Ngọc Khê một cách khinh bỉ.

"A, thì ra còn tìm người tới hỗ trợ?"

"Vị cung nữ kia, chuyện của người khác không nên xen vào, nguyên tắc này ngươi không hiểu sao?"

A Khê?

Ngọc Khê nhìn vào mái tóc rối bù của Minh Châu, ánh mắt thường ngày luôn bình thản trong nháy mắt trở nên trầm xuống, tựa như một tảng băng, lạnh lẽo đến đáng sợ.

"Chuyện của người khác ta không thèm quan tâm đến, nhưng nàng ấy thì không được."

"Tình cảm tỷ muội thật thắm thiết a, nhưng người ty muội này của ngươi thật không phải người tốt lành gì, chắc ngươi cũng cùng một dạng với cô ta mà thôi." A Bích vừa nói, vừa đưa tay ra hiệu, những cung nữ khác đi theo nàng ta liền tiến về phía Ngọc Khê.

Tình cảnh lập tức trở nên hỗn loạn, một đám cung nữ xông vào đánh nhau.

A Bích nắm lấy cổ áo Ngọc Khê, ánh mắt Ngọc Khê càng trở nên lạnh lẽo.

A Bích bị ánh mắt của nàng làm cho sợ hãi, nhưng chẳng qua ngắn ngủi chỉ trong vòng mấy giây, liền dùng sức kéo xuống. 

Trong không khí chỉ nghe xoạtmột tiếng, đường viền cổ áo bị xé toạc, cúc cài trên áo rơi xuống.

Sự cố bất ngờ này khiến mọi người không thể phản ứng kịp, bởi vì trong kịch bản không phải như thế này, không hề có cảnh cổ áo bị xé rách.

Bạc Kha Nhiễm cũng có chút hoảng loạn, bởi vì nơi bả vai cô lúc này vẫn còn dấu hôn của Thẩm Dữ đêm qua lưu lại.

Lục Hi Hòa đang ở gần Bạc Kha Nhiễm nhất, khi nút áo cô ấy bị rơi xuống, cổ áo hơi rộng mở, lập tức hất tay người cung nữ đang nắm lấy cô ra, nhào đến chỗ Bạc Kha Nhiễm, che lại cổ áo của cô ấy, thuận thế đem người bảo vệ sau lưng.

A Khê!

Tiếng gọi A Khê  của Lục Hi Hòa lập tức kéo Bạc Kha Nhiễm hồi phục lại tinh thần.

Bọn họ vẫn còn đang ghi hình.

Chỉ mất vài giây, Bạc Kha Nhiễm đã điều chỉnh xong tâm trạng của mình, cô một tay giữ lấy cổ áo, lạnh lùng liếc nhìn đám người A Bích.   

Cắt!

Tình trạng căng thẳng hai bên đang giương cung bạt kiếm theo tiếng cắt này biến mất không còn một mảnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!