Chương 3: (Vô Đề)

Là một người đàn ông mặc bộ đồ màu xám than, bên trong mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh không chút tì vết cùng cà vạt màu xanh nhạt, đôi chân rắn chắc dường như chứa đựng sức mạnh vô tận.

Người này không ai khác đó chính Thẩm Dữ.

Anh đang đi về phía Liễu Hâm đang đứng.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, anh ta dừng lại trước mặt Liễu Hâm, cô không thể nghe rõ hai người đang nói chuyện gì nhưng trên nụ cười trên khuôn mặt Liễu Hâm chưa hề phai nhạt.

Bạc Kha Nhiễm có cảm giác như chính mình đang nhìn thấy bí mật không thể để người khác biết, bởi vì sợ bị giết người diệt khẩu, cho nên cô không thể làm gì hơn, chỉ có thể im lặng đứng ở nơi này chờ cuộc trò chuyện của họ kết thúc.

Cũng may, thời gian hai người nói chuyện không lâu lắm, chỉ chừng vài phút, Liễu Hâm hướng Thẩm Dữ vẫy tay rồi xoay người rời đi.

Bóng dáng Liễu Hâm khuất dần trong tầm mắt, Thẩm Dữ cũng xoay người chuẩn bị đi khỏi nơi này.

Nhưng chính vào lúc này, tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên từ trong túi của Bạc Kha Nhiễm.

Cô luống cuống tay chân lấy điện thoại di động ra, nhìn cái tên đang không ngừng nhảy lên trên màn hình.

Là Nguyễn Lệ.

Cô vốn là muốn trả lời nhưng không hiểu sao tay lại không cẩn thận lại nhấn nút từ chối không tiếp.

Mà cũng trong mấy giây này người vốn đã xoay người rời đi không biết từ khi nào đã đứng ngay trước mặt nhìn cô.

Ngũ quan lộ ra sự lạnh lùng và góc cạnh, ánh mắt thăm thẳm tựa như không nhìn thấy đáy khiến đối phương không thể nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào trong đó, toàn thân tản ra cảm giác người sống chớ tới gần.

Bạc Kha Nhiễm khô khốc nuốt nước miếng một cái, nhìn anh bước về phía mình.

Khóe miệng cô bất giác nâng lên thành nụ cười nhàn nhạt, mở miệng kêu người đàn ông đang đứng trước mặt mình.

"Chào chú... Chú nhỏ."

Chú nhỏ?

Lông mày của Thẩm Dữ không khỏi hơi nhíu lại, anh thường không thích cười, mà giờ đây lại chau mày, lập tức không khí xung quanh như giảm xuống mấy độ.

Bạc Kha Nhiễm theo bản năng rụt cổ một cái.

Có phải cô đã nói điều gì đó sai khiến anh không vui?

Nhưng cô cũng chưa nói lời gì, chỉ mở miệng chào anh một tiếng thôi mà.

Thẩm Dữ gật đầu một cái. Cô đã ăn no chưa?

Vâng? Bạc Nhiễm nghi ngờ tại sao anh lại hỏi như vậy, suy nghĩ một chút, vẫn gật đầu.

"Vậy đi thôi, tôi đưa cô về nhà."

À?

"Sao vậy, có vấn đề gì à?" Thẩm Dữ nhướn mày.

Bạc Kha Nhiễm chớp mắt một cái,

"Không... Không phải..."

Vậy đi thôi.

Bạc Kha Nhiễm vốn không phải là một người nhát gan nhưng khi ở trước mặt Thẩm Dữ chỉ cần anh liếc nhìn một cái, chí khí của cô sẽ giảm xuống mấy phần.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!