Sau khi vào khách sạn, một người phụ nữ với vẻ ngoài tuyệt đẹp ở quầy lễ tân ngay lập tức thu hút sự chú ý của Bạc Kha Nhiễm.
Người phụ nữ này nhìn có chút quen mắt, nhìn kỹ lại một lần nữa, người này không phải chính là Thẩm Tư Gia đã biến mất không thấy tăm hơi trong mấy ngày nay sao.
Mà đúng lúc này, Thẩm Tư Gia đang ở quầy lễ tân cũng đã nhìn thấy cô.
Thẩm Tư Gia khẽ mỉm cười với cô, vẫy vẫy tay:
Tiểu Nhiễm.
"Sao cậu lại đến đây?" Bạc Kha Nhiễm đi về phía cô ấy.
Thẩm Tư Gia liếc cô một cái, đôi mắt đào hoa khẽ nhấc lên, đôi môi cong cong, thật sự rất quyến rũ.
Bạc Kha Nhiễm hừ một tiếng:
"Đừng lộ vẻ mặt này trước mặt tớ, tớ cũng không bị đánh lừa đâu."
Cô cùng Thẩm Tư Gia chơi với nhau từ thời còn cởi truồng đến bây giờ, trò vặt này của cô ấy ở trước mặt cô chẳng có tác dụng gì đâu.
Thẩm Tư Gia bất đắc dĩ liếc cô một cái, khoác tay cô đi về phía trước.
"Cậu cũng không phải không biết, tớ phải lấy hết dũng khí mới dám đến đây đấy?"
Cô cho đến tận bây giờ vẫn còn cảm thấy sợ hãi mỗi khi nhìn đến nhớ lại nét mặt lạnh lùng của Thẩm Dữ lúc ấy, cô đây không sợ trời không sợ đất, nhưng hết lần này tới lần khác lại sợ chú nhỏ ghê gớm chỉ lớn hơn mình mấy tuổi.
Sau khi bước vào cửa, Thẩm Tư Gia đem giày cao gót tùy tiện đá đá một cái rồi đi thẳng về phía ghế sofa mềm mại trong phòng khách.
Cô vỗ nhẹ vào bên cạnh, ra hiệu Bạc Kha Nhiễm mau tới đây ngồi.
Bạc Kha Nhiễm nhìn đôi giày mà Thẩm Tư Gia đã tùy tiện đá đá, không khỏi cau mày một cái, cũng không biết có phải là do ở chung với Thẩm Dữ lâu ngày hay không, cô bây giờ cũng đã bị lây nhiễm một chút cái chứng rối loạn cưỡng chế từ anh rồi.
Cô đi tới cúi người đem đôi giày đặt ngay ngắn ngay tại lối đi, lúc này mới đi về phía Thẩm Tư Gia
Thẩm Tư Gia chăm chú nhìn động tác của Bạc Kha Nhiễm, chậc chậc hai tiếng rồi nói:
"Đây cũng có thể coi là một sự thay đổi ngầm đi."
Bạc Kha Nhiễm nhìn Thẩm Tư Gia một cái, hiển nhiên biết cô nàng đang chế nhạo mình.
"Đúng rồi, cậu mau nói cho tớ biết, rốt cuộc cậu cũng chú nhỏ của tớ đã xảy ra chuyện gì?"
"Cái gì mà xảy ra chuyện gì, không phải lần trước tớ đã kể mọi chuyện cho cậu rồi sao?"
Thẩm Tư Gia vỗ vỗ đầu một cái:
"Thật ra thì mấy ngày nay tớ vẫn luôn tự hỏi chính mình, lần trước có phải tớ đã nghe lầm hay không?"
Nghe nhầm cái gì?
"Thì chuyện cậu cùng chú tớ kết hôn chứ sao, ôi chúa ơi, thật sự đây là điều mà tớ chưa bao giờ nghĩ đến."
Bạc Kha Nhiễm cười một tiếng:
"Đừng nói cậu chưa từng nghĩ đến, ngay cả chính tớ cũng không dám tin tưởng, tớ cùng anh ấy kết hôn thật rồi."
Thẩm Tư Gia dang tay dựa vào trên ghế sofa, mắt hướng lên trần nhà:
"Thật sự không thể tưởng tượng được, trong hai chúng ta, tớ vẫn luôn nghĩ, tớ sẽ là người kết hôn trước cậu, ai ngờ được tốc độ của cậu lại nhanh như vậy chứ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!