Sau vài giây, cô lặng lẽ lấy một tấm khăn giấy từ trên mặt bàn lau lau đi vết son trên đôi môi ấy.
Đây không phải là vấn đề của Cố Hựu mà là vấn đề của chính cô.
Cố Hựu quả thực là một chàng trai rất phong độ lịch lãm, khi anh ta chạm vào đôi môi cô, thực sự chỉ là một cái chạm nhẹ nhàng mà thôi.
Khi cô đang lau chùi son môi thì cánh cửa phòng trang điểm được mở ra.
Bạc Kha Nhiễm từ trong gương thấy được người đàn ông từ bên ngoài bước vào.
Thẩm Dữ?
Thẩm Dữ đóng chặt cánh cửa, bước tới bên cạnh cô, Bạc Kha Nhiễm lúc này như chiếc cọc gỗ vẫn chôn chân ngồi tại nơi đó.
Lúc lâu sau cô mới phát hiện ra rằng chiếc khăn giấy mà mình vừa mới dùng để lau vết son vẫn được đặt ở trên môi, cô bối rối lấy xuống, vo tròn nó trong tay.
Anh rũ mắt xuống, ánh mắt rơi xuống trên đôi môi cô, vết son trên môi đã được lau đi hơn nữa.
"Anh… Anh tới làm gì vậy?"
Bạc Kha Nhiễm hơi hơi hé mở đôi môi, để lộ hàm răng trắng như ngọc.
Đôi mắt Thẩm Dữ lạnh lùng giống như biển khơi giữa đêm khuya, trong phút chốc, giống như có thứ gì đó tỏa ra ánh sáng từ trong mắt anh.
Sau đó, anh đưa tay ra, từ trên mặt bàn rút ra một tấm khăn giấy.
Bạc Kha Nhiễm lộ ra một ánh mắt kỳ quái, có chút không hiểu nhìn hành động của anh.
Một giây tiếp theo, chiếc khăn giấy mềm mại dính trên đôi môi của cô.
Anh hơi cúi người, ánh mắt sâu thẳm nhìn Bạc Kha Nhiễm, nhẹ nhàng lau lau đôi môi cô.
Đôi môi của người con gái thật mịn màng mềm mại, ánh mắt của Thẩm Dữ càng trở nên sâu hơn, yết hầu nơi cổ họng chuyển động lên xuống.
Chiếc khăn giấy dần dần rời khỏi môi cô, anh chậm rãi nghiêng người tiến gần về phía cô.
Bạc Kha Nhiễm nhìn anh càng ngày càng tiến gần, trong nháy mắt tim đập mạnh như sấm, tất cả đều gần nhau như vậy, nhưng hai người họ mang tới cho cô cảm giác khác một trời một vực.
Sự gần gũi của Thẩm Dữ cũng khiến trái tim cô đập nhanh hơn, nhưng thay vì khẩn trương giống như cảm giác Cố Hựu mang lại, đáy lòng cô vẫn có sự mong chờ.
Anh muốn...
Bạc Kha Nhiễm vừa mới nói được hai chữ, Thẩm Dữ đã vững vàng giữ được cằm cô, hơi thở nóng bỏng đập vào mặt, nụ hôn mạnh mẽ ấn xuống.
Đôi môi nóng bỏng của anh như muốn nghiền nát, dày xéo đôi môi cô, dáng vẻ mãnh liệt như hận không thể đem cô ăn sạch sành sanh.
Thẩm Dữ chưa bao giờ hôn cô như vậy, Bạc Kha Nhiễm lập tức sững sờ.
Đợi đến khi cô có phản ứng, Thẩm Dữ đã đột phá hàm răng đang cắn chặt của cô, xông thẳng vào miệng, cái lưỡi mềm mại nhưng cũng không kém phần mạnh mẽ quấn lấy cô, trong khoang miệng tràn đầy hơi thở mát lạnh của anh.
Trong nháy mắt, đầu óc Bạc Kha Nhiễm trở nên trống rỗng, nhưng khi kịp thời phản ứng lại, cô cũng không hiểu nổi chính mình, ma xui quỷ khiến thế nào đã đem hai cánh tay ôm chặt lấy cổ anh.
Cô cảm thấy dung tích phổi của mình đã được Thẩm Dữ tăng cường luyện tập rất nhiều, ít nhất bây giờ sau khi kết thúc nụ hôn cũng không giống như trước đây thở hồng hộc.
Chẳng qua là...
Anh dường như đang ôm quá chặt, khiến hơi thở của cô gấp gáp hơn một chút.
Cô đưa tay ra đẩy Thẩm Dữ một cái, nhưng anh cũng không hề nới lỏng bàn tay, thậm chí còn có chút dùng thêm lực ôm chặt hơn một chút.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!