Bạc Kha Nhiễm ngồi dựa trên đầu giường, hai tay cầm lấy chiếc cốc giữ nhiệt uống một chút đường đỏ Sơn Tra, vị chua ngọt tràn ngập ở trong miệng, chất lỏng ấm áp từ cổ họng chảy vào dạ dày, cảm giác không thoải mái trong bụng cũng tiêu tan không ít.
Sau một lúc lâu, tiếng nước chảy trong phòng tắm đột nhiên dừng lại, động tác uống đường đỏ của Bạc Kha Nhiễm cũng dừng lại một lát.
Mấy phút sau, cửa phòng tắm mở ra, Thẩm Dữ bước ra từ bên trong.
Anh nhìn thấy hai tay Bạc Kha Nhiễm giữ lấy cốc, cũng không uống mà chỉ chăm chăm nhìn vào anh.
Uống xong chưa? Anh vừa lau tóc vừa mở miệng hỏi cô.
... Chưa. Bạc Kha Nhiễm lắc đầu.
"Không muốn uống sao?"
Bạc Kha Nhiễm lắc đầu lần nữa, tiếp đó cúi đầu tiếp tục uống.
Lông mày Thẩm Dữ hơi nhếch lên, nhanh chóng tăng tốc độ lau tóc.
Chờ Bạc Kha Nhiễm uống xong cốc đường đỏ Sơn Tra trong tay, tóc anh cũng đã khô rồi thuận tay lấy chiếc cốc từ trong tay cô.
Rửa sạch, đem chiếc ly đặt trên bàn nhỏ rồi đi về phía giường ngủ.
Bạc Kha Nhiễm dịch dịch vào bên trong, chừa cho anh một chỗ trống.
Sau khi nằm xuống, Thẩm Dữ ôm lấy Bạc Kha Nhiễm đang tiếp tục nhích vào phía trong, hơi dùng sức một chút, liền dễ dàng đem cô nằm gọn vào lòng anh.
"Em đang tránh cái gì?"
Anh chống cằm lên đỉnh đầu cô, cánh tay mạnh mẽ ôm lấy bả vai Bạc Kha Nhiễm.
"Không tránh, em chỉ muốn chừa cho anh một chỗ thôi." Bạc Kha Nhiễm nhỏ giọng tranh cãi.
Trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên một tiếng cười khẽ, cô cảm giác được anh lại ôm chặt cô thêm mấy phần.
"Được, em nói cái gì thì chính là cái đó."
Giọng anh mang theo chút cưng chiều.
Bạc Kha Nhiễm mím môi một cái, lắng nghe những lời anh nói, trong lòng lại dâng lên chút dư vị ngọt ngào.
Cô đang tự hỏi, giữa bọn họ sao lại trở nên như thế này?
Đôi khi cô cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, rõ ràng một tháng trước, hai người chỉ vừa mới gặp lại nhau, nhưng bây giờ lại có thể thân mật nằm chung một giường như vậy.
Bỗng nhiên, cánh tay anh đang đặt trên vai cô rời đi, tiếp đó đặt vào bụng dưới của cô, nhẹ nhàng xoa xoa qua bộ đồ ngủ mỏng manh.
Bạc Kha Nhiễm sửng sốt một chút, cô hơi nghiêng đầu, nhìn Thẩm Dữ đang nằm sau cô.
Ánh mắt thâm thúy của anh lúc này như một đại dương bao la hiền lành êm ả, đôi mắt sâu thẳm này dường như có thể dung nạp bất kỳ mọi thứ, cho dù là cô tốt hay không tốt, anh cũng có thể chấp nhận tất cả.
Đột nhiên, một bàn tay ấm áp bao trùm ánh mắt cô, trước mặt nhất thời chỉ còn là một mảnh tối tăm.
Gò má của cô bị bàn tay rộng lớn của anh che đi hơn nữa.
Ánh mắt của Thẩm Dữ rơi vào trên đôi môi tươi tắn hồng hào tựa như hai cánh hoa của người con gái trước mặt.
Thẩm Dữ?
"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!