Lục Hi Hòa đang ngồi ở bàn tròn lật lật cuốn kịch bản trong tay, thấy cô đi vào thì ngẩng đầu nhìn cô một cái:
"Đã quay trở lại rồi sao."
Bạc Kha Nhiễm ừ một tiếng, ngồi xuống bên cạnh, thuận tay cầm thấy kịch bản của mình.
Khi cô ngồi xuống chưa đầy một phút, Thẩm Dữ cũng từ bên ngoài đi vào, tiến về phía nhóm đạo diễn.
Bạc Kha Nhiễm không nhịn được ngẩng đầu nhìn anh một chút.
Nhưng cùng lúc ấy, ánh mắt của Thẩm Dữ cũng vừa vặn rơi trên người cô.
Tầm mắt của hai người gặp nhau trong không trung không quá ba giây, Bạc Kha Nhiễm lập tức hoảng sợ dời tầm mắt, giả vờ cúi người lật lật kịch bản trong tay.
Lục Hi Hòa bình tĩnh liếc nhìn bóng lưng của Thẩm Dữ, lại đưa mắt nhìn về Bạc Kha Nhiễm đang ngồi bên cạnh mình, cô đưa tay gõ nhẹ mặt bàn một cái.
Bạc Kha Nhiễm khó hiểu ngẩng đầu nhìn về phía cô.
"Bây giờ cô có rảnh không?" Lục Hi Hòa đột nhiên xoay người về phía cô hỏi.
Bạc Kha Nhiễm đem kịch bản đặt ở trên đầu gối, nghiêng đầu nhìn cô ấy:
Có chuyện gì sao?
Lục Hi Hòa giơ giơ kịch bản trong tay
"Chính là cảnh này, tôi cũng không biết diễn như thế nào, cô có thể chỉ dẫn cho tôi vài chỗ được không?"
Bạc Kha Nhiễm nghiêng đầu nhìn kịch bản một cái:
"Có thể, không thành vấn đề."
Có Bạc Kha Nhiễm trợ giúp, Lục Hi Hòa rất nhanh liền nhập tâm vào nhân vật, không bao lâu, lời kịch cũng tự nhiên hơn rất nhiều.
Một lúc sau, Lục Hi Hòa giống như là đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, cô đụng tay Bạc Kha Nhiễm một cái, rồi nói:
"Vừa rồi, tôi có nghe hai nữ diễn viên trở về nói lại rằng, cửa phòng nước của đoàn mình hình như bị hư, không mở ra được, phải kêu nhân viên đi sửa lại."
Ánh mắt Bạc Kha Nhiễm chợt lóe, cô nghĩ, chắc hẳn Lục Hi Hòa đang nói đến hai nữ diễn viên đã ở ngoài phòng nước kia đi.
Ừ?
"Không phải cánh cửa phòng nước bị hư sao? Làm thế nào cô có thể lấy được nước về vậy?" Lục Hi Hòa chỉ chỉ ly nước của cô và hỏi.
Bàn tay Bạc Kha Nhiễm đang cầm kịch bản mơ hồ run lên một chút, cô nhìn về phía Lục Hi Hòa, ánh mắt bình tĩnh.
"Khi tôi đi lấy nước, cánh cửa vẫn chưa bị hư."
Ồ, như vậy sao? Lục Hi Hòa nhướn mày.
Ừ. Bạc Kha Nhiễm gật gật đầu.
Được rồi. Lục Hi Hòa cúi đầu tiếp tục nghiên cứu kịch bản của mình, không nhìn Bạc Kha Nhiễm, chẳng qua khóe miệng thản nhiên cong lên một độ cong hoàn hảo.
Mà trong khoảnh khắc Lục Hi Hòa cúi đầu mỉm cười, Bạc Kha Nhiễm cũng lén thở phào nhẹ nhõm.
Chưa bao giờ cô thấy cảm ơn cái nghề nghiệp diễn xuất của mình như lúc này, kỹ năng diễn xuất áp dụng vào những lúc như thế này thật thích hợp.
Không nhắc đến những thứ khác, những khi nói dối bản thân mình đều không sợ luống cuống rồi giấu đầu hở đuôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!