Chương 20: (Vô Đề)

Bạc Kha Nhiễm đem ly nước đặt dưới vòi nước nóng, nhắm ngay miệng cốc bắt đầu rót ra.

Thật ra thì cô cũng không muốn uống nước, chẳng qua là để tránh mắt nóng bỏng của Thẩm Dữ, cho nên mới kiếm cớ này để thoát khỏi căn phòng ấy. Nhưng đây cũng không phải là cách hay, thế nào sau khi rót đầy nước, cô cũng phải quay về căn phòng ấy.

Từ lúc thức dậy sáng nay và nhớ lại những chuyện đã xảy ra đêm qua, hôm nay cô nhìn thấy Thẩm Dữ như chuột thấy mèo, kinh hoảng bỏ chạy.

Dĩ nhiên cô không muốn kinh sợ như vậy, nhưng con người một khi đã hoảng sợ thì cũng không còn cách nào, huống chi người đó không phải là ai khác, chính là Thẩm Dữ.

Vừa nghĩ đến những vết hôn xanh tím nơi cổ và xương quai xanh kia, Bạc Kha Nhiễm lại cảm thấy da mặt mình bỏng rát, trong đầu không tự chủ được hiện lên khuôn mặt luôn luôn lạnh lùng, không thích tươi cười, đôi môi nhàn nhạt, thỉnh thoảng mới nói một hai câu không mặn không nhạt của Thẩm Dữ.

"Em lại ở đây ngây người vì chuyện gì?"

Ngay khi những suy nghĩ đang chuyển động không ngừng trong đầu, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, giây tiếp theo, cổ tay cô bị nắm chặt, gò má áp lên một bộ ngực mạnh mẽ, ấm áp.

Bạc Kha Nhiễm theo phản xạ ngẩng đầu nhìn lên, đập vào mắt cô là khuôn mặt với những đường nét đẹp đẽ của người đàn ông mà cô đang nghĩ đến.

Không phải Thẩm Dữ thì còn có thể là ai?

Ngay khi cô vừa mở miệng nói chuyện, người nọ đã đột nhiên đưa bàn tay thon dài trắng nõn, trực tiếp vòng qua hông cô đóng vòi nước cô vừa mở.

Lúc này Bạc Kha Nhiễm mới nghiêng đầu nhìn sang, giật mình nhận ra ly nước nóng trong tay cô đã đầy từ lúc vào, thậm chí còn tràn ra ngoài một chút, cũng may Thẩm Dữ nhanh tay cướp lấy ly nước trong tay cô, nếu không thì bàn tay này sợ sẽ phải tàn phế.

"Khi đang rót nước nóng mà em cũng có thể ngẩn người, nước nóng như vậy, ngộ nhỡ bị bỏng thì như thế nào?"

Âm thanh Thẩm Dữ lúc này trầm xuống, thậm chí còn mang theo mấy phần nghiêm nghị.

"Em không cần bàn tay này nữa sao?"

Trái tim của Bạc Kha Nhiễm run lên một cái: Cần... Cần...

Thẩm Dữ nhìn bộ dáng đáng thương của cô, rõ ràng là bị kinh hãi không thể nói ra nên lời, khiến anh một bụng đầy những lời muốn nói cũng không thể nói thành lời.

Anh chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một cái, sau đó nhẹ giọng nói:

"Lần sau không được làm như vậy nữa, hiểu chưa?"

Bạc Kha Nhiễm lập tức dùng sức gật đầu:

Hiểu... Hiểu...

Sau khi cô nói xong điều này, Thẩm Dữ cũng không nhắc lại nữa, nhất thời căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh.

Cô vẫn tựa vào lồng ngực anh, một bàn tay của anh cũng khoác lên vòng eo thon thả của cô, không khí mơ hồ xảy ra chút thay đổi tinh tế, chỉ còn tiếng thở dài quanh quẩn hai người họ.

Trong đầu cô lại hồi tưởng những việc vừa xảy ra.

Bạc Kha Nhiễm cảm thấy dường như có một hơi nóng đang chậm rãi bốc ra trên mặt cô.

"Hôm nay tại sao lại tránh mặt anh."

Khuôn mặt Bạc Kha Nhiễm bỗng trở nên cứng đờ, cô không nghĩ Thẩm Dữ sẽ trực tiếp hỏi cô như vậy. 

Chuyện này... Em...

Bạc Kha Nhiễm không mạch lạc trả lời.

Hửm?

Tiếng Hửm kia của anh, âm cuối tựa hồ như nâng lên, âm thanh này phát ra từ miệng anh, có một chút quyến rũ không thể nói thành lời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!