Chương 18: (Vô Đề)

Đầu vẫn còn đau à? Giọng anh lại lần nữa vang lên, có chút khàn khàn, giống như còn chưa tỉnh ngủ.

Cô lắc đầu một cái.

"Không... Không đau..."

"Vậy ngủ một lát nữa đi, bây giờ vẫn còn sớm."

Nhưng còn anh...

Ngộ nhỡ thức dậy, vừa lúc bị Nguyễn Lệ bắt gặp ở cửa thì như thế nào, Nguyễn Lệ sáng mai sáu giờ sẽ tới.

"Không có gì, anh sẽ rời đi trước khi họ đến, yên tâm đi." Vừa nói, Thẩm Dữ vừa cúi đầu hôn lên vầng trán mịn màng của cô một cái, rồi đem cô ôm chặt hơn.

Ngủ đi.

Bạc Kha Nhiễm khẽ vâng một tiếng.

Trong đầu cô bây giờ đang rất hỗn loạn, thậm chí bây giờ cô còn cảm giác đây chỉ là một giấc mơ, khi cô tỉnh dậy thì giấc mơ này sẽ biến mất.

Nghĩ như vậy, Bạc Kha Nhiễm lúc này mới nhắm mắt lại, rất nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Sau khi người trong lồng ngực lần nữa tiến vào mộng đẹp, vốn đang nhắm mắt, người đàn ông lặng lẽ mở hai mắt ra .

Trong bóng tối, ánh mắt anh ẩn giấu sự ôn nhu, cưng chiều nhìn người trong vòng tay mình.

Thực ra từ khi cô ở trong ngực tỉnh dậy, Thẩm Dữ đã nhận ra.

Cô quả nhiên giống như một con sóc nhỏ, kinh sợ không thể làm gì được, nhưng chính vì cô như thế này, anh mới thích đến thế.Sáng sớm, ánh sáng nhàn nhạt xuyên thấu qua rèm cửa nhẹ nhàng rơi trên mặt đất.

Có tiếng động nhỏ trong căn phòng yên tĩnh, người trên giường lật người lại, sau đó vài giây mới từ từ mở mắt.

Bạc Kha Nhiễm có chút mờ mịt nhìn lên trần nhà rồi nghiêng đầu nhìn về phía bên cạnh mình.

Gọn gàng và ngăn nắp.

Thực sự chỉ là một giấc mơ, nhưng làm sao cô có thể mơ một giấc mơ hoang đường như thế chứ?

Bạc Kha Nhiễm tự giễu cười một tiếng, nhìn đồng hồ trên giường, năm giờ bốn mươi lăm, nữa tiếng nữa Nguyễn Lệ và Miumi sẽ đến.

Nghĩ như vậy, cô vén chăn lên và ngồi dậy.

Trong khoảnh khắc ấy, toàn thân Bạc Kha Nhiễm chợt trở nên lạnh lẽo.

Cô cúi đầu xuống, nụ cười nơi khóe miệng cứng lại ngay lập tức.

Những ký ức đó giống như được dự tính trước, đột nhiên xuất hiện trong tâm trí cô, đặc biệt rõ ràng ...

Bạc Kha Nhiễm nhớ lại những gì Thẩm Dữ đã nói với cô vào giữa đêm qua.

Anh nói anh sẽ rời đi trước khi họ đến.

Vì vậy, đây không phải là một giấc mơ, anh thực sự đã rời đi trước khi họ đến...

Khuôn mặt trắng nõn nhanh chóng trở nên xấu hổ cùng ảo não.

Nhưng sự xấu hổ và phiền toái đã nhanh chóng bị phai nhạt trong thời gian cấp bách này, cô phải tắm trước khi Nguyễn Lệ đến, nếu như cô ấy biết cô đã đi uống rượu, đoán chừng cô nàng sẽ thật sự nổ tung.

Nghĩ đến đây, cô liền đi chân trần xuống giường bước thẳng vào phòng tắm.Khi mấy người Nguyễn Lệ tới, Bạc Kha Nhiễm đã chuẩn bị thỏa đáng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!