Chương 17: (Vô Đề)

Mời vào. Thẩm Tư Gia nói.

Cánh cửa được đẩy ra, một dáng người cao lớn đứng trước cửa.

Người đàn ông trên đầu đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen, khẩu trang màu đen che gần hết khuôn mặt, chiếc áo khoác màu trắng xám khiến cho vóc người càng trở nên cao lớn hơn.

Chỉ để lộ ra một đôi mắt thâm trầm, sắc bén.

Thẩm Tư Gia trên mặt tràn đầy nét cười, lấy lòng gọi một tiếng:  

Chú nhỏ.

Ánh mắt của Thẩm Dữ dừng lại trên người cô chỉ chừng ba giây nhưng Tư Gia vẫn cảm nhận được một tia lạnh lẽo trong đó, bỗng nhiên tỉnh rượu hơn phân nửa.

Sự lạnh lẽo trong đôi mắt của người đàn ông này thực sự không thể chịu đựng nổi.

Thẩm Dữ không nhìn Thẩm Tư Gia mà nhấc chân lên đi đến bên cạnh Bạc Kha Nhiễm đang nằm sấp trên mặt bàn, cả thân hình thu nhỏ trong chiếc áo khoác khiến cô càng trở nên nhỏ nhắn, mỏng manh, nhìn có chút đáng thương.

Mấy lọn tóc rơi trên gương mặt, gò má nhẵn nhụi đỏ bừng, anh khẽ cúi người xuống, vuốt lại mấy lọn tóc ra phía sau tai.

"Nhiễm Nhiễm, dậy đi, phải về nhà."

Thẩm Dữ nhẹ nhàng nói với Bạc Kha Nhiễm.

"Sao lại uống nhiều như thế này?" Trong ánh mắt anh tràn đầy dịu dàng.

"Ừ... Không nhiều, không nhiều..." Bạc Kha Nhiễm mơ hồ lắc đầu, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm.

Thẩm Dữ bất đắc dĩ thở dài, anh đưa tay nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, hơi dùng sức liền đem cả người cô từ trên ghế kéo lên, Bạc Kha Nhiễm không đứng vững, cả người mềm nhũn dựa vào trong ngực anh.

Anh nhặt chiếc áo khoác rơi xuống bên cạnh mặc vào cho cô, kéo khóa áo khoác lên rồi đội mũ che đi hầu hết khuôn mặt cô.

Thẩm Tư Gia đem những động tác của chú nhỏ mình thu hết vào trong tầm mắt, không khỏi chậc lưỡi hít hà.

Chú nhỏ của cô cũng có lúc dịu dàng ấm áp như vậy sao?

"Chú nhỏ, chuyện này, Nhiễm Nhiễm giao cho chú, cháu..." Thẩm Tư Gia chột dạ dùng ngón tay ra hiệu rằng cô sẽ rời đi.

Thẩm Dữ nhàn nhạt liếc cô một cái

"Lần sau không được mang cô ấy đi uống nhiều rượu như vậy."

"Thẩm Tư Gia sửng sốt một chút, sau đó vội vàng gật đầu, trong tình huống này, chú nhỏ nói cái gì thì chính là như thế."Vâng, vâng, chú nhỏ, cháu…

"Cháu không phải muốn uống rượu sao, chờ ở đây đi…"

"Thẩm Dữ đưa tay vòng qua chiếc eo thon của Bạc Kha Nhiễm."Chờ gì ạ?

"Thẩm Tư Gia có chút mờ mịt nhìn về phía anh."Chờ người đến đón cháu.Chờ người đến đón cháu?

"Thẩm Tư Gia như một con vẹt học nói theo anh. Chưa bước ra khỏi phòng, Thẩm Dữ đột nhiên dừng bước."Thẩm Tư Gia.

"Thẩm Dữ rất ít khi kêu cả họ tên cô như thế, Thẩm Tư Gia vô thức run rẩy."Vâng, chú nhỏ.Có phải cháu gọi chú là chú?

"Thẩm Tư Gia sửng sốt một hồi, không phản ứng kịp, chú nhỏ hỏi lời này có ý gì, tất nhiên cô gọi anh là chú rồi, chú nhỏ thật sự là chú cô mà."Chú nhỏ...Vì chú là chú của cháu, vậy vợ của chú cháu nói nên gọi bằng gì?

Vợ?!!

Đầu óc Thẩm Tư Gia ngay lập tức trì trệ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!