Chương 11: (Vô Đề)

"Bố, Nhiễm Nhiễm đã trưởng thành, cô ấy cũng nên có sự lựa chọn của riêng mình, bố nói có phải không, huống chi hai người có thể yên tâm, con cũng ở trong nghề này, con sẽ không để cô ấy bị tổn thương dù chỉ là một chút." Thẩm Dữ đúng lúc mở miệng.

Một cỗ ngọt ngào xông thẳng vào trong lòng Bạc Kha Nhiễm.

Thật giống như kể từ khi Thẩm Dữ ra nước ngoài, trước mặt Bạc Lập, rất ít người giúp cô nói chuyện.

Mặc dù Hạ Thời Xuân bình thường chiều chuộng cô như vậy, nhưng trước mặt Bạc Lập, bà không dám nói quá nhiều, chỉ có thể ủng hộ cô nhiều hơn từ phía sau.

Hiện tại nghe Thẩm Dữ nói những lời này, trong lòng Bạc Kha Nhiễm bỗng dâng lên một cỗ ấm áp.

"Cho nên hai đứa quyết định bí mật kết hôn?"

Thẩm Dữ nhìn thoáng qua Bạc Kha Nhiễm một cái, rồi trả lời Bạc Lập.

"Đây chẳng qua chỉ là tạm thời thôi ạ, cha mẹ con bên kia con cũng sẽ tự mình giải thích với bọn họ. Nhưng mà bố yên tâm, sau này con nhất định sẽ tổ chức cho Nhiễm Nhiễm một hôn lễ long trọng, sẽ không để cho cô ấy đau lòng."

Bạc Lập trầm mặc một lát rồi nhìn về phía Bạc Kha Nhiễm và hỏi:  

"Con cũng nghĩ như vậy à?"

Lòng bàn tay Bạc Kha Nhiễm siết chặt, bỗng nhiên, bàn tay đang đặt trên đầu gối được bao lấy.

Cô liếc nhìn bàn tay anh đang nắm chặt bàn tay của chính mình lại ngẩng đầu nhìn anh một cái.

Được Thẩm Dữ cầm tay như thế này, giống như được tiếp thêm một sự cổ vũ lớn lao, Bạc Kha Nhiễm trở nên bình tĩnh.

Cô nhìn về phía Bạc Lập gật đầu quả quyết:

Vâng.

Bạc Lập cũng không ngay lập tức bày tỏ ý kiến ​​của mình, ông dừng lại vài giây.

Chẳng qua chỉ là mấy giây, nhưng Bạc Kha Nhiễm cảm thấy nó trôi qua tựa như một thế kỷ.

"Đã như thế, vậy trước tiên quyết định như vậy đi, thôi ăn cơm đi."

Nghe những lời đó, Bạc Kha Nhiễm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Bữa ăn cứ thế trôi qua, có lẽ vì chuyện tổ chức đám cưới không được như ý nguyện nên Bạc Lập hơi khó chịu, sau bữa ăn, ông cũng không lên tiếng giữ hai người ở lại.

Chẳng qua khi bọn họ chuẩn bị ra ngoài thì liền để lại một câu:

"Trên đường lái xe cẩn thận"

"rồi xoay người đi lên lầu. Ngược lại là Hạ Thời Xuân tiễn hai người ra cửa."Bố của con chính là một người nóng nảy, hai đứa cũng không nên để trong lòng làm gì.

Bạc Kha Nhiễm gật đầu, cô đã trải qua sự giáo dục từ ông nhiều năm, cô cũng không còn lạ lùng gì với tính khí nóng nảy của ông.

"Chúng con đã biết, bên ngoài trời lạnh, mẹ cũng mau vào nhà đi thôi, đừng để bị bệnh."

"Thẩm Dữ ôn tồn dặn dò. Hạ Thời Xuân mỉm cười hài lòng:"Vậy hai đứa trên đường cũng cẩn thận một chút.Vâng ạ, con biết rồi.

"* Sau khi lên xe rời khỏi nhà họ Bạc, trái tim Bạc Kha Nhiễm đang căng thẳng lúc này mới chầm rãi bình tĩnh trở lại. Thẩm Dữ thấy vẻ mặt hơi nặng nề của cô, không khỏi trêu ghẹo nói:"Vẫn còn sợ bố đến thế cơ à?

"Bạc Kha Nhiễm biết rõ anh đang trêu chọc cô, ngượng ngùng mở miệng:"Cũng không phải sợ, chỉ là cảm thấy có chút áp lực."

Khi đối mặt với Bạc Lập, cô luôn luôn trong tình trạng căng thẳng tột độ, rõ ràng là cha và con gái ruột thịt nhưng lại luôn xa cách như vậy.

Nhắc tới cũng thật đáng buồn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!