Chương 50: (Vô Đề)

Lúc Bạc Kha Nhiễm tỉnh lại, cô phát hiện mình đang nằm trên giường trong phòng ngủ chứ không phải ở sô pha ngoài phòng khách, hơn nữa quần áo trên người cũng đã được đổi thành áo ngủ.

Trên tủ đầu giường là cái đèn ngủ hình ngôi sao, rèm cửa sổ phòng ngủ cũng đã được đóng lại, không biết hiện tại đang là buổi chiều hay buổi tối.

Trên giường chỉ có một mình cô, không thấy bóng dáng Thẩm Dữ đâu cả.

Bạc Kha Nhiễm từ trên giường ngồi dậy, cô nhìn thoáng qua phòng ngủ chỉ có một mình mình.

Thẩm Dữ.

Cô gọi tên anh, nhưng không thấy trả lời.

Bạc Kha Nhiễm nhíu mày.

Chẳng lẽ anh đi ra ngoài?

Nghĩ vậy, cô liền xốc lên chăn chuẩn bị xuống giường, thời điểm tay cô chỉ mới vừa nắm góc chăn, trong nháy mắt động tác liền dừng lại.

Ánh mắt cô dừng trên ngón tay mình, cô nâng bàn tay lại gần chút.

Trên ngón áp út bàn tay trái không biết từ lúc nào xuất hiện một chiếc nhẫn.

Một chiếc nhẫn đơn giản, không trang trí rườm rà, nhưng dị thường tinh xảo, mang trên tay vô cùng vừa vặn.

Nhìn chiếc nhẫn trước mặt, hai mắt Bạc Kha Nhiễm lập tức ửng đỏ, giây tiếp theo nước mắt không kiềm được thi nhau rơi xuống.

Trước kia cô vẫn không hiểu, thời điểm mỗi cô gái nhận được nhẫn vì sao lại khóc, phải là nên cảm thấy cao hứng mới đúng?

Chính giờ khắc này, một giây này, cô đã hiểu rõ.

Sở dĩ rơi nước mắt, là bởi vì yêu.

Nhẫn tuy nhỏ, nhưng nó lại đồ vật đẹp nhất trên thế giới này có thể biểu đạt tâm ý của con người.

Cạch.

Lúc này, cửa phòng ngủ vừa lúc mở, Thẩm Dữ bưng một chén nước từ bên ngoài tiến vào.

Anh mới bước vào, liền nhìn thấy Bạc Kha Nhiễm đang ngồi trên giường khóc vô cùng thương tâm.

Cô lẻ loi ngồi đó, bả vai đơn bạc khẽ run rẩy.

Nhiễm Nhiễm? Anh bước nhanh về phía cô.

Đem ly nước đặt trên tủ đầu giường, anh ngồi xuống bên mép giường, đôi tay đỡ lấy bả vai cô.

"Làm sao vậy, sao lại khóc?"

Bạc Kha Nhiễm nâng đôi mắt ngập nước nhìn anh, hốc mắt hồng hồng, lông mi dính nước, hai má đều là nước mắt chưa khô.

Thẩm Dữ đau lòng dùng ngón tay lau nước mắt trên hai má cô.

Bạc Kha Nhiễm đưa tay đến trước mặt Thẩm Dữ.

Thẩm Dữ nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay cô, tức khắc liền hiểu rõ.

"Nguyên lai bởi vì nó."

"Anh đeo...... cho em sao......" Bạc Kha Nhiễm khụt khịt hỏi anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!