Cười đủ rồi sao?
Khoé miệng Bạc Kha Nhiễm đang cười liền cứng đờ, giây tiếp theo, cô đổi thành cười lấy lòng nghiêng đầu quay lại nhìn Thẩm Dữ.
Lạch cạch.
Là âm thanh tháo dây an toàn.
Cô mới nghiêng đầu qua, liền bị người kia giữ chặt đầu kéo qua, cô theo bản năng liền lấy tay đánh vào lồng ngực Thẩm Dữ.
Một tay Thẩm Dữ nắm chặt cổ tay cô, một tay đè sau cổ cô.
"Thẩm Dữ...... Ngô......"
Cô còn chưa kịp lấy lòng anh, anh đã trực tiếp đè cô xuống hôn.
Đôi môi ấm áp của anh phủ lên đôi môi mềm mại của cô, hơi dùng sức một chút, liền tiến quân thần tốc vào trong khoang miệng cô.
Anh hôn tới cường thế bá đạo, cô cơ hồ sắp không thở được, làm gì cũng khó khăn.
"Thẩm...... Thẩm...... Đạo......" Cô đứt quãng kêu tên anh.
Nhưng mà dường người này căn bản không nghe thấy cô gọi.
Đầu lưỡi mềm mại ở trong khoang miệng cô như cuồng phong càn quét, vội vàng cắn mút không tha.
Sống mũi cao thẳng của anh cọ cọ bên má cô, cô không có nhắm mắt, khoảng cách lại cực kỳ gần, tựa hồ lông mi của anh cũng chạm vào má cô.
Một người đàn ông mà có lông mi còn dày hơn cả phụ nữ, khó trách fan của anh nói anh xinh đẹp.
Bạc Kha Nhiễm chăm chú nhìn, lại không nghĩ đến người đàn ông sẽ đột ngột mở mắt.
Cô chìm trong đôi mắt thâm thuý mê hoặc của anh.
Đôi mắt này thường ngày thoạt nhìn có chút lạnh lẽo, lúc này lại mang theo tình ý triền miên.
Trái tim Bạc Kha Nhiễm bỗng nhiên rung động.
Cô nhích lại gần anh thêm chút nữa, không biết từ khi nào cổ tay cô đã thoát khỏi bàn tay anh, tay cô ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh, bàn tay dán sát bờ vai anh.
Bạc Kha Nhiễm bị anh hôn đến không biết trời đất, tay chân mềm nhũn, cô vô lực dựa vào người anh, đem gương mặt nóng bỏng đặt trên bờ vai rộng lớn của anh.
Thẩm Dữ. Cô một bên gọi tên anh, một bên vuốt ve ngón tay anh.
Ơi?
"Có phải vừa rồi anh muốn tìm cớ hôn em đúng không?"
Thẩm Dữ, .........
"Lần trước em nói anh xinh đẹp anh cũng không tức giận, vậy mà vừa rồi lại vậy, chắc chắc là anh muốn tìm cớ hôn em." Bạc Kha Nhiễm nhẹ nhàng nói, mơ hồ nghe ra trong đó có chút khoe khoang.
Thẩm Dữ có chút bất đắc dĩ, anh nghĩ về sau có nên để Lục Hi Hoà cách xa Nhiễm Nhiễm nhà anh một chút hay không, hoặc hôm nào đó tìm Kỹ Diễn nói chuyện một chút.
Nhưng mà nghĩ lại, Kỷ Diễn này cái gì cũng tốt, duy nhất không tốt là bênh vực người nhà mình vô cùng lợi hại, diễn tinh Lục Hi Hoà này có thể vô pháp vô thiên như vậy, chỉ sợ cũng do tiểu tử này sủng thành, nếu anh mà tìm cậu ta nói chuyện, không chừng cậu ta còn giận dỗi ngược lại anh.
Đối với đôi vợ chồng, anh thật sự không thể trêu vào.
"Sao anh không nói gì, không nói gì liền mặc định là anh đồng ý, không nghĩ tới anh lại tâm cơ như vậy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!