Sau khi hôn xong, Bạc Kha Nhiễm dựa vào lồng ngực Thẩm Dữ thở dốc.
Thẩm Dữ cảm nhận được hơi thở của cô rất nhanh và gấp, mở miệng trêu chọc cô.
Không thở được sao?
Bạc Kha Nhiễm cạn lời.
Không khí trong miệng cô bị anh đoạt hết không còn chút nào, cô còn thể thở được sao?
Tận đến khi hô hấp của cô hồi phục, lúc này cô mới tiếp lời anh.
"Lát nữa chúng ta sẽ trở về sao?"
"Đúng vậy, thu thập một chút chúng ta liền về nhà."
Bạc Kha Nhiễm thích Thẩm Dữ nói với cô hai chứ về nhà.
Bởi vì đó là nhà của cô và anh.
Một thế giới chỉ có hai người bọn họ.
"Em muốn ăn cơm anh nấu."
Thẩm Dữ cười hôn nhẹ mũi cô, nói.
"Bữa sáng em còn chưa ăn, chờ lâu như vậy em không đói bụng sao?"
Bạc Kha Nhiễm một lần nữa dán mặt vào lồng ngực anh.
"Đói, nhưng chỉ muốn ăn cơm anh nấu."
Nói vậy mới nhớ, bọn họ kết hôn đã hơn ba tháng, nhưng mà hơn ba tháng này, cô mới chỉ ăn một bữa sáng do anh nấu.
Có thể đem bữa sáng nấu ăn ngon như vậy, vậy cơm trưa cùng cơm tối khẳng định sẽ không kém.
Tuy rằng Thẩm Dữ đối với cô không hề có sức chống cự, nhưng mà ở vài chuyện nào đó, anh sẽ không thoả hiệp.
"Chúng ta có thể trở về ăn cơm trưa, nhưng màà bữa sáng cần thiết muốn ăn."
Bạc Kha Nhiễm phồng má đáp lại.
Vâng, cứ vậy đi.
Bạc Kha Nhiễm ngọ nguậy trên bệ cửa sổ.
Em muốn đi xuống.
Thẩm Dữ hiểu ý, hơi dùng sức ôm eo cô bế cô xuống, cô liền đứng vững trên mặt đất.
Bạc Kha Nhiễm đem chăn mỏng trên người bỏ xuống đưa cho anh.
Nóng quá.
Thẩm Dữ duỗi tay ra, đem chăn mỏng nắm chặt trong tay.
Bạc Kha Nhiễm cười với anh,
"bây giờ chúng ta đi thu dọn đồ đạc đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!