Từ lần trước bị Bạc Kha Nhiễm gặp lúc say rượu, đã thật lâu Bạc Lập không gọi điện thoại cho cô, càng miễn bàn gọi bọn họ về ăn cơm.
Bạc Kha Nhiễm nghĩ, đại khái là ông cảm thấy mất mặt đi.
Lúc trước đúng là cô rất sợ Bạc Lập, nhưng mỗi lần nhớ đến cảnh ông uống say vừa đi vừa mắng Thẩm Dữ, cô lại không nhịn được muốn cười to.
Mà đúng là cô đã bật cười, khiến A Miên đứng cạnh nhìn cô mấy lần.
"Kha Nhiễm tỷ, chị cười gì vậy?"
Bạc Kha Nhiễm nhìn về phía A Miên, nói:
"Cũng không có gì, nghĩ tới một việc rất buồn cười mà thôi."
A Miên a một tiếng, vừa định hỏi là chuyện gì.
"Kha Nhiễm, Kha Nhiễm."
Cố Hựu gọi tên cô, đi nhanh về phía này.
Làm sao vậy? Bạc Kha Nhiễm nhìn về phía Cố Hựu.
Cố Hựu gật đầu chào A Miên đứng cạnh, sau đó ngồi xuống bên cạnh Bạc Kha Nhiễm, thuận tay đưa cho cô một màu bình giữ nhiệt màu đen.
Bạc Kha Nhiễm mở to hai mắt nhìn.
Bình giữ nhiệt màu đen này...... sao lại giống...... như của Thẩm Dữ......
Cố Hựu liếc mắt một cái liền nhìn ra cô nghĩ gì, anh ta đẩy đẩy bình giữ nhiệt về phía cô, sau đó lại nhướng mày về phía Thẩm Dữ, ý tứ vô cùng rõ ràng.
"Có phải anh đã biết......"
Em cùng Thẩm Dữ......
Ơ?
Bạc Kha Nhiễm còn chưa nói xong, Cố Hựu liền lập tức đứng dậy, xua tay chạy đi.
"Không biết, anh cái gì cũng không biết."
Nói xong, Cố Hựu chạy đi đầu cũng không quay lại.
Biết cái gì?
Anh ta sẽ không nói mình biết Thẩm Dữ và Bạc Kha Nhiễm đang bí mật yêu đương.
Bọn họ có quan hệ gì?
Anh ta thật sự không biết!!!
Bạc Kha Nhiễm có chút mờ mịt, cô còn chưa nói biết chuyện gì đâu?
Sao anh ta đã khẳng định mình không biết?
Bạc Kha Nhiễm nhíu mày, sự tình không hề đơn giản.
Ánh mắt cô dừng lại trên bình giữ nhiệt mà Cố Hựu đưa đến, duỗi tay cầm lấy bình giữ nhiệt, vừa mở nắp bình, mùi thơm của đường đỏ sơn tra liền bay ra.
Đường đỏ sơn tra???
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!